Hôn nữ quỷ cảm giác rất kỳ lạ, lành lạnh như đang ăn kem, còn có hương thơm nhè nhẹ.
Tôi phản ứng lại được thì đã muộn, nụ hôn đầu của tôi cứ như thế mà mất cho nữ quỷ, một nữ quỷ còn khá là xinh xắn.
Lúc đó đầu óc rất rối, không biết phải làm gì, khi tỉnh táo lại thì đã kết thúc rồi.
"Anh Hiểu, có phải chúng ta sẽ động phòng không?" Dương Mỹ lau đôi môi đỏ, rõ ràng rất hài lòng với biểu hiện vừa rồi của tôi, nhưng tôi có làm cái gì đâu!
Mẹ nó chứ, động phòng nhanh thế? Sao nữ quỷ này vội thế nhỉ?
Tôi nói, hay là chúng ta nói chuyện một chút? Cần gì phải vừa gặp mặt đã đòi ra tay như vậy.
Đây là giới hạn cuối cùng của tôi, tôi phải giữ vững, lần đầu tiên của tôi không thể mất cho nữ quỷ được, tuy cũng không đáng tiền là bao. Sao Tô Vũ vẫn chưa đến, tôi không biết có thể co kéo được bao lâu nữa.
Dương Mỹ cúi đầu, sau đó xấu hổ đung đưa chân: "Được thôi, anh muốn nói gì?"
Tôi suy nghĩ, hỏi sau khi tôi chết, cô đã trải qua những gì?
Ý tôi là sau khi Trương Hiểu chết, rốt cuộc Dương Mỹ đã trải qua những chuyện gì? Tuy có nghe lão Trương kể rồi, nhưng tôi vẫn muốn nghe Dương Mỹ đích thân kể lại.
Sắc mặt Dương Mỹ sầm xuống, khuôn mặt vốn đã trắng như tờ giấy lại càng tái hơn, đến son phấn cũng không che nổi nữa, như nhớ đến quá khứ đáng sợ. Tôi sợ cô ta nổi điên lên, thế thì tôi ăn đủ.
Tôi muốn tự tát mình một cái, cái mỏ tôi đúng là nghiệp.
Nhưng có vẻ Dương Mỹ đã tự khống chế được bản thân, đôi mắt cô ta bắt đầu đỏ rực lên, sau đó đối mắt với tôi, tôi bỗng nhìn thấy cảnh tượng quá khứ trong đôi mắt cô ta...
Hóa ra sau khi Trương Hiểu chết đã xảy ra rất nhiều chuyện, không hề đơn giản như những gì lão Trương nói.
Tối đó, đứa con trai cả của trưởng làng đến cạnh giếng, còn dẫn theo một đám lưu manh côn đồ trong làng, chúng đến để báo thù!
Đêm hôm ấy, Dương Mỹ đã bị hành hạ dưới đáy giếng, đứa con trai cả của trưởng làng còn không bằng súc sinh, đám người đó lần lượt thay nhau đến tận khi trời sáng mới đi.
Sau đó trời chưa sáng được bao lâu, trưởng làng lại đến, ông ta cũng dẫn theo một đám người.
Dương Mỹ khiến trưởng làng mất hết mặt mũi, gia đình ác độc đó hoàn toàn không coi Dương Mỹ là người, chỉ có báo thù mới có thể khiến bọn họ dễ chịu.
Người duy nhất còn chút nhân tính chính là đứa con trai ngốc của nhà trưởng làng, anh ta mang đồ ăn và nước đến cho Dương Mỹ, còn gọi cô ta là vợ, nhưng Dương Mỹ lại la hét lên với anh ta như phát điên, dọa tên ngốc đó sợ chạy mất.
Nhìn thấy bộ dạng tên ngốc đó, tôi rùng mình, đầu chấn động.
Đây là ký ức của Dương Mỹ à? Đây chính là đứa con trai ngốc của nhà trưởng làng?
Không thể nào, đây, đây rõ ràng là lão Trương. Rốt cuộc là sao? Lão Trương không phải cháu của Trương Hiểu sao?
Lúc này tôi bỗng nhớ ra, lúc rời khỏi làng, đám quỷ đó cứ kêu thằng ngốc về rồi, còn lão Trương thì nói nhìn thấy hồn của mình.
Chắc chắn có gì đó mà tôi vẫn chưa biết, chẳng lẽ lão Trương lại lừa tôi?
Tôi tiếp tục xem, tên ngốc đó đi chưa được bao lâu, đột nhiên có một đứa trẻ khoảng tám chín tuổi đầm đìa nước mắt, nói xuống giếng: "Dì Mỹ, chú, chú hai cháu chết rồi, hu hu hu."
Chính là lúc này, Dương Mỹ ngồi bệt dưới đáy giếng, không bao lâu sau thì phát điên.
Cảnh tượng sau đó vô cùng tanh máu, đây là ký ức trực tiếp nhất của Dương Mỹ, trong đầu cô ta chỉ có cảnh đồ sát và oán hận, còn cả những trải nghiệm đáng sợ không có mặt trời dưới đáy giếng này.
Nhưng có một cảnh rất mờ ảo, nhưng tôi có thể nhìn thấy loáng thoáng, đó là khi giết cả nhà trưởng làng, dường như Dương Mỹ đã thả tên ngốc kia đi, cũng tức là không phải cả nhà trưởng làng đều bị giết, đứa con trai ngốc kia không chết.
Chờ đã, đứa trẻ bảy tám tuổi gọi Dương Mỹ là dì Mỹ ban nãy kia mới là lão Trương phải không? Bởi vì nó nói chú hai chết rồi, vậy thì đó có lẽ chính là lão Trương.
Nhưng đứa trẻ đó và lão Trương đến tìm tôi không hề giống nhau một chút nào, mà ông ta lại trông giống hệt đứa con trai ngốc của nhà trưởng làng, chẳng lẽ...
Trong đầu tôi bỗng nảy ra một suy nghĩ to gan, nhưng vì sao? Vì sao lão Trương lại biến thành đứa con trai ngốc của trưởng làng, những chuyện mà ông ta nói rõ ràng đều là của lão Trương mà.
Đúng lúc này, những ký ức kia biến mất, tôi định thần lại, trở về hiện tại.
"Bây giờ anh đã biết vì sao em lại nặng oán khí như vậy chưa? Người làng này không có ai là người tốt cả, chúng đều biết trưởng làng trả thù em, nhưng không một ai đứng ra ngăn cản, thậm chí còn hùa theo trưởng làng. Bọn chúng đều đáng chết, chết, chết!" Đôi mắt đỏ ngầu của Dương Mỹ đỏ rực như máu, mặt mày cô ta vặn vẹo, tất cả tóc đều dựng đứng lên, oán khí đó đủ để nuốt chửng tôi.
Oán niệm đáng sợ quá! Nếu Dương Mỹ này phá được phong ấn rồi ra ngoài thì sẽ đáng sợ đến mức nào? Bây giờ tôi còn thấy nghi ngờ không biết Tô Vũ có thể đối phó được với cô ta hay không, lệ quỷ bậc này đúng là khiến người ta sợ hãi, nhưng quá khứ của cô ta lại khiến người ta đau lòng.
Người làng này thực sự đáng chết, rõ ràng là con trai của trưởng làng làm ác mà lại giá họa cho Trương Hiểu, hại Trương Hiểu mất mạng, Dương Mỹ thì bị hành hạ dưới giếng.
Nếu đổi là tôi, chắc tôi cũng sẽ hóa thành lệ quỷ rồi giết sạch bọn họ.
Đúng lúc này, đột nhiên tiếng Tô Vũ lại truyền đến.
"Ôm lấy cô ta, ôm chặt lấy cô ta, đừng buông tay."
Tuy không hiểu vì sao nhưng tôi vẫn làm theo, tôi ôm chặt Dương Mỹ vào lòng.
"Anh Hiểu, vẫn là anh tốt với em..."
Dương Mỹ nép vào lòng tôi, vẻ mặt vô cùng hạnh phúc, bộ dạng vặn vẹo dữ tợn ban nãy đã biến mất, trở về nụ cười ngọt ngào trước đó.
"Vạn tông phá tà, càn khôn mượn pháp, đi!"
Một câu chú vang lên, đột nhiên có một thanh kiếm nhỏ có gắn xấp bùa xuất hiện sau lưng Dương Mỹ, thanh kiếm đó phát ra ánh sáng vàng, lao thẳng về phía lưng Dương Mỹ.
Dương Mỹ cau mày như đã phát hiện ra, cô ta quát to: "Ai?"
"Anh Hiểu, anh mau đi đi!" Dương Mỹ muốn đẩy tôi ra nhưng tôi lại ôm chặt lấy cô ta, Dương Mỹ không tránh mà vẫn nép vào lòng tôi.
Chỉ nghe thấy một tiếng soạt, luồng ánh sáng vàng xuyên qua cơ thể tôi và cô ta.
"Á..."
Tôi không bị làm sao cả, nhưng Dương Mỹ thì thét lên thảm thiết, khóe miệng cô ta chảy máu, vẻ mặt vô cùng đau đớn.
Đúng lúc này, tất cả ảo ảnh dưới giếng đều biến mất, căn phòng tân hôn không còn nữa, chúng tôi lại quay về đáy giếng tối om. Hưng lùn đã biến mất nhưng lại có thêm một người nữa, đó chính là Tô Vũ.
"Mi không phải Trương Hiểu, mi là ai?" Đột nhiên Dương Mỹ đẩy tôi ra, cô ta để xõa tóc, khuôn mặt quỷ vô cùng đáng sợ, bộ đồ cưới đỏ trên người rực lên như máu, đáy giếng bị sát khí bao trùm, tôi còn không thể thở nổi.
Chết, hình như phép thuật của Tô Vũ mất hiệu lực rồi, Dương Mỹ nhận ra tôi rồi.
"Hai đứa ranh con, bọn mi dám lừa ta! A..."
Dương Mỹ vung hai tay điên cuồng, oán khí bùng lên lan ra xung quanh, tóc của cô ta dựng ngược lên từng sợi, khuôn mặt dữ tợn chảy máu từ thất khiếu, khác hẳn với vẻ yêu thương say đắm vừa rồi.
Cô ta đột ngột thè lưỡi, cái lưỡi của cô ta vươn dài như sợi dây chun, quấn chặt lấy cổ Tô Vũ.