Sự sợ hãi trong tôi không hề kém cạnh Hưng lùn, thậm chí cảm giác rợn tóc gáy khi đó khiến tứ chi tôi còn không thể hoạt động được, tôi chỉ có thể đứng lặng ra đó như một khúc gỗ, nhưng đầu óc tôi lại vô cùng tỉnh táo.
Bắt buộc phải tự cứu lấy mình, không thì thứ chào đón chúng tôi sẽ chỉ có cái chết, con quỷ dưới giếng này cấp bậc như thế nào, chúng tôi rất rõ, chúng tôi có khi còn không đủ để cô ta nhét kẽ răng.
"Làm... làm gì bây giờ, cậu chủ, cô ta, có phải cô ta ở ngay sau lưng tôi không?" Dường như Hưng lùn đã cảm nhận được gì đó.
Tôi không nói gì, vì tôi cũng không chắc chắn. Cái giếng này đen sì, mắt quen với bóng tối rồi thì có thể nhìn thấy được một chút, nhưng vẫn không nhìn rõ được.
"Ha ha..."
Đột nhiên, một tiếng cười ghê rợn bùng lên bên tai tôi, Hưng lùn sợ đến mức chân mềm nhũn, người ngồi bệt xuống đất.
Ông ấy nói ông ấy cảm thấy có người lướt qua lưng ông ấy, móng tay vô cùng lạnh lẽo như nhũ đá.
"Trương Hiểu!" Tôi đột ngột gọi một tiếng, dưới giếng lập tức trở nên yên tĩnh, tiếng cười đó biến mất ngay lập tức, dường như tôi nhìn thấy con quỷ sau lưng Hưng lùn sững ra, bất động.
Quả nhiên, dù đã biến thành ác quỷ tràn đầy ác niệm, Dương Mỹ này vẫn nhớ tên người mình yêu.
Không thể cưới Trương Hiểu là tiếc nuối, Trương Hiểu chết vì cô ta là duyên nợ và giận dữ, người này là nguyên nhân chính khiến cô ta hóa thành ác quỷ.
Nếu không yêu thì cũng sẽ không phát điên khi Trương Hiểu chết.
Cái tên này thực sự đã khiến Dương Mỹ dừng lại được một thời gian ngắn, nhưng tiếp theo phải làm sao, tôi vẫn chưa nghĩ ra.
Nhưng điều khiến tôi bất ngờ là đột nhiên con ác quỷ đó vòng qua Hưng lùn, đến trước mặt tôi như dịch chuyển tức thời.
Dương Mỹ lúc này ở cách tôi rất gần, nhưng tôi vẫn không nhìn thấy khuôn mặt cô ta, mái tóc dày rủ xuống trước mặt che lấp cả khuôn mặt, bộ áo cưới thỉnh thoảng lại phất phơ, bao bọc lấy cơ thể như máu.
Tuy tôi chưa gặp nhiều quỷ, nhưng Dương Mỹ chắc chắn là kẻ lợi hại nhất, hơi thở đáng sợ trên người cô ta đè xuống tôi khiến tôi không thể thở nổi, hơn nữa còn có suy nghĩ muốn tự sát, vô cùng kỳ dị.
Tôi từng nghe ông tôi nói, đây chính là sát khí! Giết quá nhiều người, trên thân quỷ sẽ có sát khí, thường hay có một số người tự nhiên tự sát, sau đó bị giải thích là do trầm cảm, nhưng có khả năng là do quỷ có sát khí làm.
"Anh Hiểu, là anh sao?" Đột nhiên, lệ quỷ trước mặt cất tiếng gọi dịu dàng, nhưng trong mắt tôi thì lại vô cùng đáng sợ.
Cha mẹ ơi, con quỷ này bị nhốt dưới giếng ba mươi năm cô đơn quá rồi à? Tôi chỉ gọi một tiếng Trương Hiểu thôi mà? Quỷ mà cũng nhận nhầm người? Hay là thèm khát cơ thể tôi?
Mẹ kiếp thế thì quá đáng rồi nhé, trước khi ăn tôi còn phải chơi tôi nữa, quỷ mà cũng làm ra được việc như thế à?
"Trả lời cô ta đi, bây giờ anh chính là Trương Hiểu, tôi đã thi pháp rồi, cô ta không nhận ra đâu." Lúc này bỗng có tiếng con gái nói bên tai tôi, nhưng dưới giếng chỉ có tôi và Hưng lùn, thêm một nữ quỷ nữa, làm gì còn ai khác đâu?
Tôi cảm thấy giọng nói này rất quen, không biết đã từng nghe ở đâu rồi.
Đúng rồi, tôi nhớ ra rồi, là Tô Vũ.
"Cô là Tô Vũ?" Tôi hỏi.
"Đúng, anh Đường, lâu rồi không gặp, anh vẫn ổn chứ." Tô Vũ lại nói bên tai tôi, tôi có thể cảm nhận được hơi nóng phả ra khi cô ấy nói, làm tai tôi ngưa ngứa.
Tôi nhớ lần trước lão thiên sư cũng từng dùng phép này khi ở núi mộ nhà họ Đới, không thấy người nhưng lại nghe thấy tiếng, thần kỳ quá.
"Không ổn, ở chung với ác quỷ dưới đáy giếng, sống chết khó liệu đây này!" Tôi trả lời.
"Đừng sợ, có tôi ở đây, anh cứ kéo dài thời gian đi, tôi xử lý con chồn kia xong sẽ xuống cứu anh, bây giờ anh chính là Trương Hiểu, nhớ lấy." Tô Vũ nói.
Xử lý con chồn kia, cũng tức là Tô Vũ đang ở bên trên? Cô ấy đến từ lúc nào thế?
Được cứu rồi, chỉ cần tôi kéo dài thời gian thì có lẽ vẫn sẽ sống sót, tuy rằng không biết vì sao tôi lại là Trương Hiểu, rốt cuộc Tô Vũ đã dùng phép gì.
"Ừm, không sai, tôi chính là Trương Hiểu." Tôi nói với ác quỷ đáng sợ trước mặt.
Không ngờ lại có một ngày tôi đi lừa quỷ! Có một câu tiếng Quảng nói rất hay, lừa quỷ ăn đậu phụ, rất thích hợp để dùng trong trường hợp này.
"Em nhớ anh lắm." Đột nhiên Dương Mỹ ôm lấy tôi, mùi chết chóc lạnh ngắt lập tức quấn quanh người tôi khiến tôi suýt nữa là nghẹt thở.
Mẹ nó chứ, lão Trương kia đúng là không đáng tin, vốn chỉ định chiêu hồn chú hai ông ta thôi, bây giờ mẹ kiếp tôi lại biến thành chú hai của ông ta rồi.
"Tôi cũng rất nhớ em." Tôi tiếp tục chế độ lừa quỷ ăn đậu phụ.
Hi vọng cô ta đừng nhận ra, không thì chắc cô ta xé tôi làm đôi luôn.
"Chúng ta lấy nhau đi!" Dương Mỹ bỗng nói.
Tôi ngơ ngác, tôi gọi khẽ Tô Vũ, muốn hỏi cô ấy phải làm sao, nhưng không thấy trả lời.
"Đồng ý đi, cậu chủ, mạng của tôi nhờ cả vào cậu đấy." Hưng lùn ở bên cạnh tính bán chủ cầu vinh.
"Ồ, anh không đồng ý à? Anh chê em từng cưới một thằng ngốc? Anh... anh chê em bẩn?" Đột nhiên, giọng Dương Mỹ trở nên lạnh lẽo và tuyệt vọng, mùi chết chóc lại càng thêm nặng nề.
"Không, không, không phải..." Tôi vội vàng xoa dịu cảm xúc của cô ta, chờ tí nữa cô ta lại lên cơn thì tôi chết mất.
"Chỉ là, lấy nhau... ở đây à?" Tôi thắc mắc.
Dương Mỹ vẫy tay, đột nhiên đáy giếng biến thành phòng tân hôn, cô ta trang điểm cô dâu, mặc áo cưới ngồi ở giữa giường, mái tóc dài xõa tung như thác đổ. Trông ngoại hình cô ta không quá rực rỡ nhưng vô cùng trong sáng, đáng yêu tựa cô bé nhà bên.
Tôi có thế nào cũng không hiểu được, một cô gái như thế này sao lại biến thành ác quỷ giết người không chớp mắt, tôi cũng không thể kết nối cô gái trước mặt với ác quỷ dưới giếng được.
Một người là thiên thần, một kẻ là ác quỷ.
"Anh Hiểu, không biết em đã mong chờ ngày này bao lâu rồi." Dương Mỹ nói mà rưng rưng nước mắt, nhưng trên mặt cô ta lại là nụ cười ngọt ngào.
Tôi bỗng thấy không nỡ lừa cô ta, cho dù cô ta là ác quỷ giết người không chớp mắt, có lẽ cô ta đã thực sự mong chờ được thành đôi uyên ương với Trương Hiểu, đến khi làm quỷ rồi vẫn còn mong đợi, nhưng tôi không phải Trương Hiểu.
"Cậu chủ, lên đi, còn ngẩn ra đó làm gì?" Hưng lùn đứng cạnh đạp tôi một cái.
Lúc này tôi ngoái đầu lại nhìn mới phát hiện ra sự tồn tại của Hưng lùn, ông ấy mặc quần áo của phụ nữ, trên mặt có một nốt ruồi to, mặt trang điểm như mông khỉ, cái miệng tô đỏ choét khiến tôi thấy buồn nôn.
Tôi suýt nữa là nôn ra đất, rốt cuộc tôi đã tạo nghiệt gì mà có thể thấy Hưng lùn mặc đồ nữ đóng vai bà mối. Đây không còn đơn giản là rửa mắt nữa, tôi chỉ muốn chọc mù mắt tôi đi cho rồi.
"Lại đây." Dương Mỹ đột nhiên vươn hai tay về phía tôi, tôi không dám lại gần, nhưng cô ta vừa vẫy tay, người tôi đã tự động lướt đến.
"Anh Hiểu, em sống làm người của anh, chết làm ma của anh." Dương Mỹ ngả vào lòng tôi.
Đừng có làm bậy, tôi không phải Trương Hiểu, cô bình tĩnh lại đi, kiềm chế chút đi có được không?
Lúc này Hưng lùn nhướn mày với tôi, sau đó tự động đi ra khỏi phòng, còn đóng cửa lại cho tôi.
Cái ông này đi mất rồi? Vậy có phải đồng nghĩa với việc ông ấy ra khỏi giếng rồi? Mẹ kiếp, thế thì tôi lỗ chết!
"Anh Hiểu!"
Đột nhiên, đôi môi đỏ lạnh lẽo sấn đến, đột ngột chiếm lấy tầm mắt tôi.