Cái nơi chết tiệt gì, vốn còn có một người sống, giờ tất cả đều biến thành quỷ hết, cũng may là chúng tôi chạy ra được. Nhìn tấm bia kỳ dị, chúng tôi không dám ở thêm một giây nào nữa, vội vàng bỏ đi, nhưng nghĩ đến nơi sắp phải đến, trong lòng lại bắt đầu thấp thỏm.
"Cậu chủ, sau này có thể đừng nhận mấy đơn kích thích thế này được không, tim tôi không chịu nổi." Hưng lùn vừa thở hổn hển vừa cằn nhằn, còn nói ông ấy bây giờ cực kỳ nhớ Tô Tình, tuy cô nhóc đó không lợi hại cho lắm nhưng vẫn là thiên sư.
Tôi nói, chúng ta nên ngậm miệng lại giữ sức đi, chờ lát nữa đến chỗ mộ hoàng bì tử còn sợ hơn, giữ sức lại lát chạy cho nhanh.
Tuy Hưng lùn không vui nhưng tôi không nói sai, ông ấy đành phải ngậm miệng lại.
Mộ hoàng bì tử cách con đập không quá xa, chừng một cây số, bởi vì ngọn núi đó ở ngay gần làng.
Đi khoảng mười mấy phút, cuối cùng chúng tôi cũng đến mộ hoàng bì tử u ám. Ngọn núi này không cao, nhưng lúc leo núi, chân Hưng lùn cứ run lên, tôi hỏi ông ấy làm sao, ông ấy bảo sợ, nơi này còn không có cả âm phong, oi bức đến mức khó chịu. Hưng lùn nói nơi này sát khí quá nặng nên đã lấn át cả quỷ khí.
Hưng lùn còn hỏi tôi, có biết vì sao quỷ trong làng không dám đuổi theo ra không? Bởi vì sợ cái kẻ trên núi này, cái thứ dưới giếng mới là thứ dữ, bán kính một dặm quanh đây đều tránh rất xa.
Tôi bảo ông ấy đừng tự mình dọa mình, phong ấn còn chưa phá mà, nhiều nhất phải đối phó với con chồn kia thôi, có lão Trương ở đây, kiểu gì nó cũng sẽ không ra tay với chúng ta đâu nhỉ?
Sau khi đến mộ hoàng bì tử, tôi lại trông thấy những ngôi mộ khắc hình con chồn và cái giếng đáng sợ kia.
Miệng giếng đen ngòm lúc nào cũng có cảm giác như sẽ có gì đó nhảy ra, nhưng nó lúc này lại yên tĩnh đến đáng sợ, tôi không dám lại gần miệng giếng, bởi vì tôi luôn cảm thấy có một đôi mắt đáng sợ đang nhìn chằm chằm vào tôi.
"Cậu không nên về đây!"
Đột nhiên, một giọng nói nam vang lên, bên cạnh một ngôi mộ có treo một cái đèn lồng màu xanh lá, tôi không biết người đàn ông đó núp ở đâu, nhưng tôi nghe tiếng thì có lẽ là ở ngay gần đây.
"Tiểu Hoàng, dì Mỹ, mọi người đừng hại người nữa, dừng lại đi!" Lão Trương khổ sở khuyên can.
"Hừ, vô dụng thôi, không giết hết người làng này thì cô ấy không thể tan oán khí được." Người đàn ông lại nói.
"Nhưng những người còn lại đã chuyển đi hết rồi, vì sao vẫn còn tiếp tục giết người? Ngôi làng đó đã không còn tồn tại nữa rồi!" Lão Trương nói tiếp.
"Bọn chúng sẽ trở về, ngày trước chúng đã lấp giếng, phải uống nước sông, ta đã hòa oán khí của Dương Mỹ vào nước sông, chúng mà ngủ là sẽ quay về đây như mộng du, chỉ cần Dương Mỹ phá được cái phong ấn chết tiệt này nữa thôi." Người đàn ông nói tiếp.
Nghe cuộc đối thoại của hai người, có lẽ người đàn ông đang núp kia chính là con chồn, nó khoác bộ da của người công nhân chỗ con đập nên hóa thành người đàn ông đó.
Lão Trương khuyên mãi con chồn đó, nhưng nó đã quyết tâm cùng Dương Mỹ giết sạch tất cả người trong làng, cho dù đã ba mươi năm trôi qua rồi, bọn họ vẫn quyết tâm tính toán rõ ràng món nợ này.
Oán khí khó tan, ba mươi năm, chỉ tăng không giảm.
Tất cả mọi người đều phải chết! Có lẽ chỉ trừ lão Trương.
Tôi bảo đừng phí lời với nó, mau gọi chú hai của ông ra đây, hoàng bì tử này ngoan cố cứng đầu, chỉ dựa vào mình ông thì không thể thuyết phục được nó đâu, muốn tháo chuông phải tìm người buộc chuông, phải tìm chú hai của ông đến.
Lão Trương gật đầu hiểu ý, sau đó bắt đầu gọi chú hai mình, ngọn núi âm u này lập tức vang vọng tiếng nói của lão Trương.
Đúng lúc này, chỉ nghe thấy một tiếng "ùng", miệng giếng phát ra một tia sáng vàng mờ nhạt, chứng tỏ ban nãy vừa có thứ gì đó muốn lên!
Tiếng lão Trương như kích thích thứ dưới giếng, nó muốn ra ngoài!
Lại thêm một tiếng nữa, miệng giếng như bị va chạm, ánh sáng vàng càng yếu hơn.
Lần này ba chúng tôi đều sững sờ, lão Trương vội vàng im lặng, nếu Dương Mỹ bò ra bây giờ thì chúng tôi phải làm sao?
"Mau đi đi! Cô ấy mà ra thì cậu cũng sẽ chết đấy." Con chồn u ám nói, nó vẫn tránh mặt, không chịu đi ra.
"Không ngờ những người mà Dương Mỹ giết cũng bao gồm cả lão Trương!" Hưng lùn lẩm bẩm.
Bây giờ còn để ý đến cái này làm gì, lão Trương có bị sao hay không, tôi không biết, nhưng chúng tôi thì chắc chắn là chết.
Đúng rồi, tôi bỗng nhớ ra hình bỉ ngạn hoa trên người lão Trương chiêu hồn, quỷ hồn cũng là hồn, chẳng trách thứ dưới giếng như bị kích thích.
"Đi thôi, mau lên!" Hai chúng tôi vội vàng kéo lão Trương, lúc này đầu óc phải linh hoạt lên, rút được thì rút, về rồi nghĩ cách sau,
"Hai người không được đi." Đột nhiên giọng nói kia ngập tràn sát khí, lúc này mỗi ngôi mộ hoàng bì tử đều đang run lên như quan tài bên trong đều sắp nhảy ra đến nơi.
Mẹ nó chứ, quả nhiên con chồn này vẫn muốn bắt chúng tôi nuôi quỷ, nơi này không thể ở lâu, rút đã.
Chúng tôi mặc kệ lão Trương, túm lấy ông ta mà chạy, ông nội này vẫn đang gọi chú hai, còn động tĩnh dưới giếng thì càng lúc càng lớn, tần suất ánh sáng vàng phát ra cũng nhanh hơn, nhưng ánh sáng thì lại yếu đi dần.
Chúng tôi chưa chạy được bao lâu, đột nhiên tôi và Hưng lùn bước hụt, cả hai rơi xuống dưới.
Nơi chúng tôi rơi xuống đen thui, hình như là... một cái giếng...
Hai chúng tôi kêu lên thảm thiết, cuối cùng người cũng rơi chạm đất.
"Đây là đâu thế, cậu chủ?" Hưng lùn hỏi, tuy nơi này đen thui nhưng tôi vẫn có thể cảm nhận được Hưng lùn đang ở ngay trước mặt tôi.
Tôi ngẩng đầu nhìn lên trên, sau đó lập tức cảm thấy dựng hết tóc gáy, mẹ kiếp đây là... một cái giếng, là giếng!
Hình như chúng tôi... rơi xuống giếng rồi.
"Không thể nào, rõ ràng chúng ta chạy xuống núi mà, sao lại rơi xuống giếng được?" Hưng lùn không dám tin, gào lên, "Lão Trương đâu? Ba chúng ta cùng chạy mà, ông ta đâu?"
"Lão Trương?" Lúc này tôi nhìn thấy thứ mình đang ôm, lập tức tái mét mặt, hét lên, "Mẹ kiếp, chúng ta lại trúng chiêu của con chồn kia rồi, ban nãy hình như chúng ta không kéo lão Trương mà là một khúc gỗ!"
"Mọi người không sao chứ? Mau lên đây! Hai người trúng tà gì thế, ban nãy hai người ôm một khúc gỗ dưới đất lên rồi nhảy xuống giếng, gọi thế nào cũng không được, mau lên đây đi, nhanh lên." Lão Trương gọi vọng xuống giếng, vô cùng gấp gáp.
Mẹ nó chứ, chúng tôi lại trúng chiêu rồi, còn rơi xuống giếng nữa, con chồn đó đúng là tà ma.
Chúng tôi... còn có thể ra ngoài không? Dương Mỹ ở dưới này đấy!
"Chạy!"
Tôi gào lên với Hưng lùn, chúng tôi lập tức trèo lên trên bằng cả tay lẫn chân, nhưng kỳ lạ là dường như chúng tôi bị thứ gì đó kéo lại, người rất nặng, cứ trèo lên được một chút là lại rơi xuống dưới.
Lúc này, một luồng hơi lạnh lẽo ùa đến từ xung quanh, tôi nhìn thấy như có một người phụ nữ để xõa tóc đứng phía sau Hưng lùn, tóc cô ta che mất mặt, người mặc áo cưới đỏ rực như máu.
"Chú, chú Hưng, sau... sau lưng chú kìa." Tôi nuốt nước bọt, lắp bắp nói.
"Cậu, cậu đừng... dọa tôi!" Hưng lùn còn căng thẳng hơn cả tôi, người run lên cầm cập.