Lão Trương nói vậy làm tôi và Hưng lùn cũng rùng mình như bị điện giật, có người vỗ vai lão Trương? Ông ấy... đến rồi?
Chúng tôi không nhìn thấy nhưng lão Trương thì nhìn được, có hình xăm bỉ ngạn hoa trên người, lại thêm người thân gọi hồn, âm hồn cũng muốn gặp.
"Quay đầu lại nhìn thử xem có phải là chú hai của ông không?" Tôi nói nhỏ.
Lão Trương thở dài một hơi rồi bắt đầu chầm chậm quay đầu lại, nhưng ở khoảnh khắc đó, tôi nhìn thấy sắc mặt ông ấy bỗng tái nhợt, người run lên.
Thấy vậy, tôi và Hưng lùn cũng trở nên căng thẳng, tim thót lên tận cổ họng.
"Sao thế? Rốt cuộc có phải là chú hai của ông không?" Tôi hỏi lần nữa.
Nhưng lần này không những lão Trương không trả lời mà còn kéo chúng tôi, hét lên một câu, chạy!
Chúng tôi cũng không ngốc, nếu là chú hai của lão Trương thì chắc chắn ông ấy sẽ không phản ứng như vậy, nhưng ban nãy dường như ông ấy đã nhìn thấy gì đó.
Không phải chú hai ông ấy, lại nhìn thấy gì đó, vậy chứng tỏ có con quỷ khác đến rồi.
Ông ấy chạy đi, tôi và Hưng lùn đương nhiên không thể ở lại, chúng tôi co cẳng chạy, ba người chạy vèo đến rìa con đập.
Rìa đập có một căn nhà, nhưng bên trong không có ánh đèn, không biết là có người không, chúng tôi cũng không dám vào.
Tôi thở hổn hển, hỏi: "Lão Trương, rốt cuộc là ông nhìn thấy gì thế? Đừng chỉ chạy không thôi chứ!"
"Tôi, tôi nhìn thấy chính tôi, chính bản thân tôi!" Lão Trương đột nhiên túm lấy cổ áo tôi gào lên như phát điên.
Tôi và Hưng lùn đều sững ra, cái ông này... sợ quá hóa ngu luôn rồi à? Ông ta đã chết đâu, sao lại nhìn thấy chính mình? Chẳng lẽ ban nãy nhìn thấy cái gì đáng sợ quá nên mất vía rồi?
Tôi bảo ông ấy bình tĩnh lại, nơi này rất kỳ lạ, nếu nhìn thấy thứ gì mà mình không hiểu được thì đừng tin là được rồi.
"Đúng, nơi này quá kỳ lạ, ma quỷ còn nhiều, tôi không được tin." Lão Trương nghe tôi nói vậy xong thì cười to, nhưng biểu cảm của ông ấy vẫn rất lạ.
Đúng lúc này, đột nhiên lão Trương ôm đều kêu lên, nói đầu rất đau.
Hết cách, tôi đành phải cùng Hưng lùn dìu ông ấy vào căn nhà kia.
Cửa căn nhà này mở sẵn, bên trong không có đèn, đen thui. Tôi bật đèn pin rọi một vòng, phát hiện bên trong chỉ có một cái bàn hình vuông và hai cái giường, không có người, nhưng tôi ngửi thấy mùi máu tanh.
Tôi và Hưng lùn đỡ lão Trương ngồi xuống cạnh bàn, sau đó bảo Hưng lùn chăm sóc ông ta, tôi đi tìm chỗ tỏa ra mùi máu.
Tôi tìm một vòng mới đột nhiên phát hiện ra dưới gầm giường có xác chết, điều đáng sợ là người này bị người ta lột mất da, dưới gầm giường toàn là máu, có khả năng là công nhân ở đập nước này.
"Là ai giết người? Ai lột da? Tàn nhẫn quá!" Tôi vừa lắc đầu vừa nói.
"Là Tiểu Hoàng!" Lão Trương nói, "Bộ da bà già lần trước bị chúng ta phá hỏng rồi, nó phải thay bộ mới."
Đúng rồi, con chồn đó muốn hoạt động thuận tiện trong thế giới loài người thì phải khoác da người ra ngoài tìm đồ ăn cho Dương Mỹ.
Lão Trương nói, Dương Mỹ sắp phá được phong ấn, Tiểu Hoàng chắc chắn sẽ tìm nhiều đồ ăn hơn cho Dương Mỹ, nó thay da mới cũng dễ ra tay hơn.
Tổ hợp này đúng là đáng sợ, nghĩ thôi cũng thấy sợ rồi, nếu chúng tôi bị nó bắt rồi vứt xuống giếng thì sẽ chết thảm đến mức nào?
"Lão Trương, ông đỡ hơn chưa? Đỡ rồi thì chúng ta đi tìm chú hai của ông tiếp." Tôi giục giã.
Nhất định phải nhanh chóng tìm ra chú hai ông ta, không thì chúng tôi ở đây lâu thì có khả năng sẽ gặp nguy hiểm, nơi này kỳ lạ đến mức nào không ai biết được, ban nãy lão Trương còn nói nhìn thấy hồn của chính mình, như thế có kỳ dị không? Lại tự nhiên đau đầu, không biết vì sao lại như thế?
Nếu không phải đã nhận một trăm năm mươi nghìn tệ tiền đặt cọc của ông ta, tôi đã đi về từ lâu rồi, chỗ này đáng sợ hơn tưởng tượng quá nhiều.
"Tôi không sao, tìm tiếp nào!" Lão Trương nói xong bèn đứng dậy đi ra ngoài trước tiên, lúc này tâm trạng ông ta đã dịu đi rất nhiều, sắc mặt cũng đỡ hơn.
Lần này nên đi đâu để tìm đây? Cái cây đó là nơi ông ấy chết nhưng ông ấy không ở đó! Căn nhà ngày trước cũng không có! Đến lão Trương cũng hết cách, nói không biết chú hai mình sẽ ở đâu.
Hưng lùn bỗng hỏi: "Dương Mỹ là người chú hai ông yêu nhất à?"
Lão Trương không biết vì sao Hưng lùn lại đột ngột hỏi vậy, có điều ông ta vẫn gật đầu.
"Vậy thì liệu có khi nào chú hai ông đang ở cạnh giếng không?" Hưng lùn bỗng nói một câu mà chúng tôi không hề ngờ đến, nhưng lại rất có lý.
m hồn không phải quỷ hồn, cho dù trôi dạt cạnh giếng thì người hay quỷ đều không thể nhận ra được, trừ phi gọi ông ấy ra.
Lời Hưng lùn nói có khả năng rất cao, nhưng cái giếng đó...
Hồi trước chúng tôi đến đó, phong ấn vẫn còn ổn, nhưng bây giờ thì khác, như những gì lão Trương nói thì Dương Mỹ có thể phá vỡ phong ấn bất cứ lúc nào.
"Đi, tôi không sợ!" Lão Trương nói một cách kiên quyết.
Mẹ kiếp, đương nhiên là ông không sợ rồi, Dương Mỹ và Tiểu Hoàng kia đều không hại ông, hai bọn này sang mà lỡ có gì bất trắc, có khi sẽ bị xé xác sống luôn.
Lão Trương không để tâm đến bọn tôi, tự chạy về phía núi. Nhận tiền của người ta rồi, tôi không thể mặc kệ ông ta, đành nghiến răng đi theo sau lão Trương. Hưng lùn nhát gan, núp sau lưng tôi.
Mới đầu đi thì chưa có gì bất thường, đi được một nửa, đột nhiên bên tai có vô số người đang gọi.
"Thằng ngốc kìa."
"Hê, thằng ngốc, về rồi đấy à!"
"Thằng ngốc kia, đi đâu thế!"
m thanh đó rất kỳ lạ, như tiếng vọng hòa chung với tiếng gió thổi làm tôi tê dại cả da đầu. Điều đáng sợ hơn là tôi cảm giác có rất nhiều người đang đứng ở ven đường nhìn chúng tôi, trong bóng đêm có thêm rất nhiều đôi mắt kỳ dị.
"Không, tôi không phải thằng ngốc, tôi không phải!" Lão Trương nghe thấy âm thanh đó, không biết là sợ hãi hay bị cái gì kích thích, ông ta chạy nhanh hơn như phát điên, gọi thế nào cũng không được.
Kỳ lạ hơn là đột nhiên Hưng lùn lao vọt lên từ phía sau, có thể chạy song song với lão Trương như mọc bốn cái chân, chẳng mấy chốc đã bỏ lại tôi phía sau.
Mẹ kiếp, ông lùn này uống nhầm thuốc à? Sao tự nhiên phi như bay thế?
Nhưng rất nhanh, tôi nhận ra có gì đó là lạ, dường như phía sau có thứ gì đó đang đuổi theo, tôi tò mò nên quay đầu lại, trông thấy một người toàn là máu đang kêu la phía sau. Trên người kẻ đó không có một miếng da nào, máu thịt đáng sợ lồ lộ ra bên ngoài như một đống bầy nhầy kinh tởm, vô cùng đáng sợ.
Đây chẳng phải... cái xác dưới gầm giường à? Sao nó lại bò ra đây rồi!
Tôi có thể đảm bảo người đó đã chết hẳn rồi, xuất huyết quá nhiều lại không được cấp cứu kịp thời, thần tiên cũng không sống nổi.
Thế bây giờ người đó là...
"Mẹ kiếp Hưng lùn kia, đằng sau có thứ dữ mà không nói sớm." Tôi chửi Hưng lùn ầm lên, sau đó điên cuồng tăng tốc, nhưng thứ đằng sau cứ bám riết lấy như quỷ, cũng may là tôi chạy trước rồi.
Hưng lùn thì không ổn, chỉ có thể tăng tốc cự ly ngắn, sau đó thì ông ấy không chạy nổi nữa. May là sau khi chúng tôi chạy quá tấm bia, thứ kia không đuổi theo mà đứng phía sau nhìn theo.
Điều đáng sợ hơn chính là phía sau kẻ đó có một nhóm người, có cả già lẫn trẻ, có cao có thấp, đều mặc quần áo ngày xưa, đang cười với chúng tôi.
Lúc này trên tấm bia cổng làng có thêm rất nhiều dấu tay máu, nhưng lúc mới đến rõ ràng chỉ có một dấu.