Lão Trương nói xong, tôi rùng mình, đang giữa ban ngày mà tôi vẫn cảm thấy đáng sợ, tôi nói chắc là ông hiểu nhầm gì tôi rồi.
Ác quỷ này lợi hại như thế, tôi nào phải đối thủ của cô ta, tôi có phải người bắt quỷ đâu, hơn nữa cấm kỵ đầu tiên của xăm quỷ chính là không xăm hình cho ma quỷ, có phải cao tăng đó lừa lão Trương không?
Lão Trương không có bất cứ nghi ngờ gì, ông ấy nói cao tăng tốt lắm, chắc là không lừa ông ấy đâu, ông ấy bảo tôi cùng ông ấy đi một chuyến, có lẽ tôi có thể giải quyết được Dương Mỹ.
Giải quyết cái con khỉ, tôi nói nếu ông muốn xăm thì tôi xăm cho ông một hình, tôi đảm bảo ác quỷ đó không dám lại gần ông nửa bước. Nếu ông bảo tôi bắt quỷ, tức là ông đang kiếm chuyện, có điều nếu ông cần thì tôi có thể giới thiệu cho ông vài thiên sư, có lẽ họ sẽ có thể giải quyết được ác quỷ.
Lão Trương này như bị thần kinh, ông ta bảo không cần ai hết, chỉ muốn xăm quỷ, ông ta tin lời cao tăng, không thì cao tăng sẽ không để lại một câu dặn dò cho ông ta trước khi viên tịch như thế.
Tôi hỏi ông muốn tôi đi làm gì? Xăm cho con quỷ đó à? Tôi đã nói rồi, xăm quỷ không thể xăm cho quỷ, tôi cũng không biết bắt quỷ, chuyện này tôi không giúp được, ông đi đi!
Tôi thực sự không còn chút kiên nhẫn nào nữa, bắt đầu đuổi khách, nhưng lão Trương đó cứ bám chặt lấy tôi nhất quyết không đi, cứ đòi tôi giúp.
Tôi hết cách, đành phải khuyên: "Tôi không biết bắt quỷ, cả đời này cũng không thể có chuyện bắt quỷ, pháp thuật cũng không biết, pháp khí cũng không có, chỉ có thể xăm hình để duy trì cuộc sống thế này thôi. Ông mau đi đi, đừng có ở đây ảnh hưởng đến chuyện kinh doanh của tôi, không thì tôi báo cảnh sát bắt ông đấy."
"Tôi trả ba trăm nghìn tệ, cậu xăm cũng được, làm cái gì cũng được, giải quyết cho tôi việc này rồi thì tôi sẽ cho cậu ba trăm nghìn tệ." Đột nhiên lão Trương ra giá, "Có thể đưa trước cho cậu một nửa, xong việc sẽ chuyển nốt nửa còn lại."
Tự nhiên tôi cảm thấy con ác quỷ đó sát nghiệp quá nặng, thực sự cần phải siêu độ, nếu nó đi hại người lung tung, vậy thì chắc chắn sẽ máu chảy thành sông. Người trượng nghĩa như tôi làm sao có thể mở to mắt nhìn chuyện đó xảy ra được?
Lúc này những lời ông tôi dạy đều hiện hết lên trong đầu, người âm phải có tấm lòng từ bi, cứu vớt chúng sinh!
Việc này, tôi chắc chắn sẽ giúp!
Tôi mời lão Trương ngồi xuống, còn pha một bình trà thiết quan âm thượng đẳng, sau đó bảo ông ấy ngồi đó chờ tôi, tôi sẽ về thật nhanh.
Hưng lùn vẫn đang tìm cách liên hệ với Quách Nhất Đạt, tôi xách ông ấy ra, bảo ông ấy gác chuyện đó sang một bên đã, có mối ba trăm nghìn tệ đang chờ chúng tôi.
Tôi kể chuyện của lão Trương với ông ấy, ông ấy lập tức rùng mình, sau đó vươn tay sờ đầu tôi, hỏi tôi có bị sốt không? Tiền này mà cũng dám lấy, tôi còn mạng mà tiêu không?
Nếu mộ hoàng bì tử không kỳ lạ thì có thể trở thành truyền thuyết đáng sợ của thành phố Trung Hải không? Nếu con ác quỷ trong giếng mà ra, làm sao tôi có thể đối phó được, tôi cũng không biết bắt quỷ, đi rồi thì cũng chỉ nộp mạng, ông ấy khuyên tôi vẫn nên từ chối vụ này đi, chăm chỉ xăm quỷ cũng có thể kiếm được tiền, không cần phải mạo hiểm.
Hưng lùn không biết tình cảnh của tôi, đương nhiên không muốn tôi mạo hiểm, nhưng một trăm triệu không dễ kiếm, tôi không thể bỏ qua dù là một đồng tiền.
Tiền là mạng của ông tôi!
Tôi bảo ông ấy đừng lằng nhằng nữa, tôi đã đồng ý với lão Trương rồi, rốt cuộc là có cách gì không?
Hưng lùn nói cũng không phải không có cách, tháo chuông phải tìm người thắt chuông, chuyện này có người liên quan, đó chính là chú hai Trương Hiểu của lão Trương.
Sở dĩ Dương Mỹ biến thành ác quỷ có một phần nguyên nhân là vì Trương Hiểu, còn cả con hoàng bì tử đó nữa, nếu người này có thể ra mặt, vậy thì cái chuông này có thể được tháo ra, không cần phải cưỡng ép đối đầu với ác quỷ.
Tôi nói chú nói thế có khác gì không nói đâu? Như lão Trương nói, chú hai của ông ta đã chết nhiều năm rồi, cho dù tôi có đào mộ ông ta ra cũng chỉ còn bộ xương, có thể nói được gì nữa à? Tôi không có bản lĩnh như lão thiên sư, có thể triệu hồi được kiếp trước ra từ thiên linh cái.
Nhắc đến lão thiên sư, Hưng lùn hỏi hay là nhờ bọn họ? Có thiên sư ra mặt thì chắc là chuyện này không có vấn đề gì nữa.
Tôi nói thế càng không được, chúng ta nhận mối làm ăn mà lại nhờ viện trợ bên ngoài, vậy thì có khác gì tự vả không? Người khác sẽ nói chúng ta không có bản lĩnh gì thì đừng có cậy mạnh, đừng nói nhiều nữa, nghĩ cách cho tôi đi, tôi không tin ngày trước ông tôi chưa từng đối đầu với quỷ.
Hưng lùn kêu lên một tiếng như lại nghĩ ra cách gì rất không hay, ông ấy nói hay là xăm cho lão Trương hình xăm gọi quỷ, để ông ta triệu hồn chú hai lên gặp Dương Mỹ kia, có khi lại giải được oán khí của Dương Mỹ và con chồn kia.
Cái này cũng không phải không được, đúng là có hình xăm như vậy thật, có điều việc chiêu hồn này chỉ thích hợp làm vào bảy ngày đầu sau khi mất, người chết quá bảy ngày rồi thì có khả năng đã đi đầu thai, làm sao mà gọi lên được?
Hưng lùn nói, cái này thì tôi không hiểu rồi, người có ba hồn sáu phách, ba hồn chỉ thiên hồn, sắc hồn và âm hồn, đạo gia gọi là thai quang, sảng linh, u tinh.
Thiên hồn là chủ hồn, cũng chính là ánh sáng sinh mệnh, nó tắt thì người cũng mất, linh hồn đi đầu thai cũng là cái này.
Sắc hồn đại diện cho trí lực, phản ứng nhanh chậm, có người là kẻ ngốc, không có trí lực hoặc trí lực thấp, chứng tỏ sắc hồn của người đó tàn khuyết hoặc bị tổn thương, sắc hồn cũng đại diện cho phản ứng đối với người khác giới, thường có người nói bị câu mất hồn, chính là hồn này.
m hồn là một phần linh hồn tách ra khỏi cơ thể vì động niệm trong lòng, "âm hồn" có thể có vô vàn phân thân, Trương Hiểu kia chết rồi, nhưng ông ấy chết một cách không bình thường, chắc chắn ông ấy không cam tâm hoặc có người không buông bỏ được, vậy thì có lẽ âm hồn của ông ấy vẫn đang du đãng ở một nơi nào đó, chưa biết chừng lại ở trong chính ngôi làng ngày trước hoặc là dưới cái cây ông ấy bị treo đến chết.
Bây giờ nơi đó đã là vật còn người mất, nhưng hồn chưa chắc đã tan, nếu có thể triệu hồn ông ấy ra thì chưa biết chừng có thể giải được oán hận của Dương Mỹ và con chồn.
Hưng lùn nói vậy không phải không có lý, chuyện này có thể thử xem sao, có lẽ đây chính là lý do mà cao tăng bảo lão Trương tìm tôi.
Đúng là có một hình xăm để chiêu hồn tên là bỉ ngạn hoa, là một hình xăm dương khá u ám.
Thông thường xăm dương đều khá chính thống, bỉ ngạn hoa là hình xăm dương ngoại lệ duy nhất.
Bỉ ngạn hoa là loài hoa chết chóc, đồn rằng có lá thì không có hoa, có hoa thì không có lá, nó mọc bên cầu Nại Hà dưới hoàng tuyền, xăm nó sẽ có thể chiêu hồn.
Nếu xăm cho lão Trương rồi ông ấy quay về ngôi làng đó, chưa biết chừng có thể gặp được chú hai Trương Hiểu, sau đó dẫn âm hồn của chú hai đến cạnh giếng, có lẽ sẽ có thể giải được oán niệm của Dương Mỹ.
Việc không thể chậm trễ, tôi vội vàng đi xuống thương lượng với lão Trương, lão Trương đồng ý ngay mà không cần suy nghĩ.
Chú hai nuôi ông ấy lớn khôn, có thể coi là bố mẹ tái sinh của ông ấy, có thể gặp được chú hai thì ông ấy vui mừng khôn xiết, cho dù chỉ là hồn của chú hai.
Hình bỉ ngạn hoa khá đơn giản, chỉ là một bông hoa, xăm lên thì giống một cái đầu lâu, lá lác đác, không có hoa, rất u ám, không hổ là loài hoa chết chóc. Có thể lớn lên ở nơi như hoàng tuyền thì đều sẽ hút hơi người chết, không đáng sợ mà được?
Tôi xăm nó lên vai lão Trương, khoảng một tiếng rưỡi sau là xong, chiêu hồn không thể làm ban ngày, thế nên chúng tôi ở lại trong tiệm đến tối mới đi.
Làng Tam Ngưu của lão Trương thực sự còn ngoại ô hơn cả ngoại ô, hẻo lánh đến mức khiến người ta dại cả da đầu, chẳng trách lại bị xây thành đập. Tôi và Hưng lùn đến đây lần nào sợ lần đấy, đi bộ tưởng gãy cả chân.
Có điều vẫn còn bia tên làng, buổi tối đen thui, tôi dùng đèn pin chiếu thử thì thấy trên đó có một dấu tay máu trông rất đáng sợ.
Lão Trương bảo, thực ra làng đã có rất nhiều người chết, sau này mọi người chuyển đi hết thì cũng bắt đầu trở nên kỳ lạ, chỉ là không dữ dội bằng cái giếng kia thôi. Thỉnh thoảng có vài công nhân xây đập nhìn thấy một nhóm người ngồi trên tấm bia, cả rìa đập nữa, đám người đó mặt như tờ giấy trắng, mặc quần áo ngày xưa, nói nói cười cười không giống người sống.
Nhưng các công nhân không thể báo chuyện này lên được, bởi vì thời đại này chắc chắn sẽ đè chuyện ma quỷ xuống, chưa biết chừng còn bị đưa đến bệnh viện tâm thần.
Các công nhân đành phải mua tiền giấy và đồ cúng về, có thời gian sẽ đi cúng bái, thế nên tuy nơi này kỳ dị nhưng vẫn rất bình yên, nếu Dương Mỹ ra ngoài thì lão Trương đoán nơi xảy ra chuyện đầu tiên sẽ là chỗ đập, những công nhân đó có lẽ sẽ bị hại chết.
Oán khí của Dương Mỹ vốn đã lớn, lại bị phong ấn dưới giếng ba mươi năm, một khi ra ngoài thì chắc chắn oán khí sẽ xung thiên, đại khai sát giới, lại thêm Tiểu Hoàng nữa thì chắc sẽ thành cảnh sinh linh lầm than.
Thực ra vẫn chưa đến ba mươi năm, ít nhất vẫn còn nửa năm nữa, nhưng có vẻ phong ấn đó đang yếu dần, lão Trương có thể cảm nhận được ánh sáng vàng đã tối đi rất nhiều, có lúc thậm chí Dương Mỹ còn có thể bò lên miệng giếng nằm rồi.
Lão Trương đoán Dương Mỹ sẽ ra trong vài ngày tới thôi, không thì ông ta sẽ không tìm tôi gấp đến thế.
Đi mãi đi mãi, chúng tôi đã đi qua con đập, bên trái con đập có một nửa chính là ngôi làng ngày trước, nửa còn lại thì đã biến thành đập.
Ngôi làng ngày trước đã thành bãi đổ nát, cỏ dại mọc đầy, có một chỗ có một cái cây to như con quỷ ngồi xổm, nếu không gạt cỏ ra thì có lẽ hoàn toàn không thể phát hiện được.
Lão Trương nói, nơi này chính là nơi ngày trước chú hai bị treo đến chết, thực ra chú hai không chết vì bị treo mà là vì bị thương nặng nhưng không được chữa trị.
Tôi bảo lão Trương đứng ở gần đó, sau đó để lộ hình xăm bỉ ngạn hoa ra, gọi to tên chú hai.
Hình xăm chiêu hồn mà xăm trên mình người thân thích thì hiệu quả chiêu hồn sẽ càng tốt hơn.
Lão Trương làm theo, nhưng không có phản ứng gì, tôi hỏi ông ấy có nhìn thấy gì không? Ông ấy lắc đầu, nói không thấy gì.
Bỉ ngạn hoa trừ chức năng chiêu hồn ra thì còn có thể mở mắt âm dương, có thể nhìn thấy hồn phách xung quanh, lão Trương không nhìn thấy, chứng tỏ âm hồn của chú hai không ở đây.
Tôi bảo lão Trương về nhà ông ấy, chưa biết chừng âm hồn của chú hai đang ở đó, âm hồn sẽ xuất hiện ở nơi mình thân thuộc nhất, nhớ nhung nhất, có lẽ để tìm người mình mong nhớ nhất, sau đó sẽ du đãng khắp nơi.
Kiểu hồn này không bị người ta nhìn thấy, cũng không hại người, chỉ trôi dạt khắp nơi như một sợi ký ức.
Nhà lão Trương đã không còn từ lâu, chỉ còn lại một khoảnh đất bằng và cỏ dại, có lẽ là tức cảnh sinh tình, lão Trương thấy mũi cay cay, suýt nữa là bật khóc. Ông ấy gào thét gọi chú hai, hi vọng có thể gặp lại chú hai một lần.
Đúng lúc này, đột nhiên người lão Trương run lên một cái như bị điện giật, sau đó ông ấy nói khẽ với tôi, có người vừa vỗ vai ông ấy từ phía sau!