Chương 66: Đáy giếng đáng sợ

Chuyện của Dương Mỹ ầm ĩ lên, đừng nói đến cái giếng, đến ngọn núi đó cũng không ai dám lại gần.

Nhưng đáng sợ là vẫn chưa dừng lại ở đó, cái chết lan ra đến tận làng.

Một buổi sáng, tất cả bảy người nhà trưởng làng đều chết trong nhà, điều kỳ dị là bọn họ trước khi chết đều há hốc miệng, nhìn về cái giếng trong nhà bằng ánh mắt sợ hãi. Trước khi chôn cất, trên mặt bọn họ đều mọc ra lông như lông chồn, che lấp cả khuôn mặt. Chỉ trong chưa đến một ngày, cả cái đầu bọn họ đều biến thành đầu chồn, vô cùng kỳ dị.

Người già trong làng nói, tất cả giếng đều thông với nhau, chắc chắn là Dương Mỹ đã bò từ cái giếng kia sang giếng nhà trưởng làng, làm cả nhà trưởng làng chết vì sợ.

Sở dĩ biến thành chồn là vì bọn họ đã hại chết người cạnh miếu hoàng đại tiên, bị hoàng đại tiên quở, thế nên đã nguyền rủa bọn họ. Tuy miếu hoàng đại tiên đã dỡ, nhưng hoàng đại tiên vẫn còn!

Lời này khiến tất cả mọi người trong làng đều sợ hãi, ai cũng thấp thỏm lo âu, bởi vì gần như không ai trong làng có thể thoát khỏi trách nhiệm trước cái chết của Dương Mỹ, bây giờ Dương Mỹ hóa thành lệ quỷ rồi, ai mà không sợ?

Lão Trương cũng biết, chuyện đã đến mức không thể cứu vãn, Tiểu Hoàng và Dương Mỹ cùng nhau về báo thù rồi, tiếp theo chắc chắn sẽ không đơn giản là chết một nhà trưởng làng.

Một lệ quỷ thêm một hoàng đại tiên đã thành tinh, cả làng này đều sẽ phải chịu tai ương!

Quả nhiên, mấy hôm sau, trong làng lại có người chết, xác nổi lên trên mặt giếng, nước giếng biến thành màu đỏ rực như màu máu.

Còn có người nói thường xuyên thấy có một người phụ nữ xõa tóc ngồi xổm chỗ miệng giếng nhà mình, kết quả người nói ra câu đó, hôm sau cả nhà chết sạch, xác chất đống trên miệng giếng, đều chết vì sợ.

Những người chết này khi chôn, mặt đều sẽ biến thành mặt chồn, vô cùng kỳ lạ.

Người chết càng ngày càng nhiều, bọn họ đều được chôn trên núi, ngọn núi đó nhanh chóng có tên mới, gọi là mộ hoàng bì tử, hơn nữa chữ trên bia mộ của họ đều sẽ biến mất, cuối cùng trở thành hình vẽ một con chồn, vô cùng kỳ dị.

Những người còn lại trong làng sợ chết nên lấp hết giếng, thà uống nước suối chứ không dám lại gần nơi có giếng, nhưng người chết vẫn không giảm, có một số cái giếng dù đã bị lấp rồi, nhưng cứ đến mười hai giờ đêm là giếng sẽ trở về hình dạng ban đầu, Dương Mỹ sẽ bò ra từ miệng giếng đen ngòm, lấy mạng bọn họ.

Thấy người trong làng dần ít đi, người chết dần nhiều lên, lão Trương không nhẫn tâm để Tiểu Hoàng và Dương Mỹ phạm sát nghiệp như thế, bèn đem chỗ vàng bạc châu báu trang sức mà chú hai giấu đi bán, lấy tiền mời một vị cao tăng về.

Vị cao tăng này cùng lão Trương lên núi, khi đó đang là buổi trưa mùa hè, nắng to đến mức có thể khiến người ta say nắng, nhưng vị cao tăng đó nhìn xuống miệng giếng hun hút lại đổ mồ hôi lạnh.

Ông ấy nói lệ quỷ dưới giếng oán khí quá nặng, với đạo hạnh của ông ấy thì chưa chắc chắn là có thể siêu độ được, chỉ có thể liều mạng thử xem sao.

Nói xong, cao tăng bèn nhảy xuống dưới, lúc này lão Trương chỉ nghe thấy vô số tiếng quỷ gào đáng sợ, một luồng oán khí vọt lên khiến ông ấy sợ đến mức tay chân run lên.

"A, a..."

Tiếng thét gào đáng sợ vang lên không dứt, cao tăng ở dưới giếng không phát ra bất cứ âm thanh nào, có điều lão Trương thỉnh thoảng lại thấy có ánh sáng vàng phát ra.

Chừng mười mấy phút sau, cao tăng trèo ra khỏi giếng, cà sa của ông ấy đã rách, Phật châu treo trên cổ cũng biến mất. Ông ấy vừa ra đã nôn ra một búng máu lớn.

"Dưới giếng đó không chỉ có ác quỷ mà còn có một con chồn thành tinh, lão nạp suýt nữa là mất mạng dưới giếng rồi. Cậu trai, lão nạp không giúp được cậu rồi, tiền trả lại cho cậu, lão nạp bất tài không thể giúp được." Cao tăng còn mạng mà lên đã giỏi lắm rồi, vội vàng trả tiền không làm nữa.

Lão Trương vừa nghe vậy, cao tăng này có tiếng khắp trăm dặm quanh đây, nếu ông ấy mà còn không làm được thì lão Trương đi đâu để tìm người đây.

Lão Trương quỳ thụp xuống nói người xuất gia từ bi, nếu cao tăng không giúp thì người làng này sẽ chết hết. Nể mặt Phật Tổ, xin hãy cứu họ! Đó đều là mạng người! Quan trọng nhất là lão Trương không muốn Dương Mỹ và Tiểu Hoàng tạo thêm sát nghiệp nữa, chú hai từng nói rồi, như vậy sẽ phải xuống địa ngục.

Cao tăng thở dài, nói không phải ông ấy không muốn giúp mà là con ác quỷ dưới giếng có oán khí quá nặng, lại thêm cô ấy đã giết quá nhiều người, sát khí xung thiên, còn có một con chồn đã thành tinh giúp đỡ nữa, cao tăng có pháp lực mạnh hơn nữa thì cũng không thể làm gì được.

Cho dù cao tăng nói thế nào, lão Trương cũng không chịu dậy, ông ấy quỳ dưới đất không ngừng cầu xin, cuối cùng ông ấy vẫn làm cao tăng cảm động.

Cao tăng nói với đạo hạnh của ông ấy thì không thể thu phục được con ác quỷ này, nhưng ông ấy có thể dùng mười năm tuổi thọ để lập cấm chú Phật pháp, phong ấn con ác quỷ này dưới giếng ba mươi năm.

Ba mươi năm sau, ác quỷ đó có thể ra ngoài, khi ấy có kết cục như thế nào thì ông ấy không thể dự đoán được.

Cao tăng nói xong bèn bắt đầu niệm chú bày trận trên miệng giếng, không lâu sau, trên miệng giếng có rất nhiều chú ngữ, ban đầu chú ngữ còn phát ra ánh sáng vàng, sau đó thì từ từ tối đi. Cao tăng nôn ra máu tươi, mặt tái nhợt, người vô cùng yếu ớt.

Cao tăng nói chú ngữ này sẽ làm tổn hại dương thọ, hao tổn tâm huyết, thế nên mới bị cấm, có điều tác dụng rất tốt, chắc chắn có thể phong ấn được ác quỷ này ba mươi năm. Trong thời gian này, tốt nhất đừng để ai lại gần cái giếng, không thì hậu quả khó lòng tưởng tượng.

Cao tăng dặn dò xong bèn niệm một câu a di đà Phật rồi cáo từ, khi ấy dường như có thứ gì đó muốn lao ra từ miệng giếng nhưng lần nào cũng bị một luồng ánh sáng vàng bật trở về.

Lúc này có một con chồn trèo từ dưới giếng lên, lão Trương gọi một tiếng Tiểu Hoàng, nhưng con chồn chỉ liếc nhìn lão Trương một cái rồi chạy đi.

Hóa ra pháp trận này của cao tăng chỉ trấn ác quỷ chứ không trấn yêu, Dương Mỹ bị phong ấn dưới đáy giếng, Tiểu Hoàng vẫn có thể ra ngoài được.

Từ đó về sau, làng Tam Ngưu không còn ai chết nữa, sau đó làng xây thành dập nước, tất cả mọi người đều chuyển đi, chỉ còn lại ngọn núi và khu mộ hoàng bì tử kỳ dị này.

Lão Trương chưa đi, ông ấy sống ở gần đó, nhưng ba mươi năm trôi qua rất nhanh, ông ấy phát hiện Tiểu Hoàng trở về rồi, còn thường xuyên mang "đồ ăn" đến cho Dương Mỹ, có cả người sống, như vậy Dương Mỹ sẽ có đủ tinh lực để phá trận.

Một khi Dương Mỹ ra ngoài, không biết sẽ có chuyện đáng sợ gì xảy ra, sẽ chết bao nhiêu người. Lão Trương lo lắng, lại đi tìm cao tăng đó, nhưng cao tăng đó đã viên tịch từ lâu, có điều trước khi đi còn đặc biệt để lại một tờ giấy cho lão Trương, dặn đệ tử giao lại cho lão Trương.

Lão Trương mở ra xem, phát hiện trên đó chỉ viết ba chữ: tìm xăm quỷ!

Một năm trước, lão Trương đã tìm đến đây rồi, nhưng tiệm xăm đã đóng cửa, đến tận dạo gần đây tôi mở cửa lại...

Lão Trương mừng khôn xiết, nhưng tôi trông rất trẻ, không giống người có bản lĩnh, thế là bèn ra phép thử, nếu đến Tiểu Hoàng mà tôi cũng đánh không lại thì thôi, ông ấy tìm người khác, nhưng tôi dọa Tiểu Hoàng chạy mất rồi, còn sống sót trở về từ mộ hoàng bì tử, chứng tỏ tôi vẫn có chút bản lĩnh thật.

Lần này lão Trương đã tin tôi hẳn, chính thức nhờ tôi giúp đỡ.