Hưng lùn thấy tôi đồng ý rồi cũng vô cùng vui mừng, nhưng ông ấy nói đã lâu lắm rồi không liên lạc với Quách Nhất Đạt, nếu muốn liên lạc lại thì phải cần chút thời gian.
Tôi bảo ông ấy đừng chậm trễ nữa, càng nhanh càng tốt, không biết khi nào Đới Khiết Doanh kia sẽ lại đến kiếm chuyện, không có người mạnh thì làm sao đối phó được với đám thuộc hạ của cô ta.
Hưng lùn đáp lời rồi vội vàng lên lầu lục hòm lục tủ tìm số điện thoại, tìm cả ngày trời. Người thời đó rất khó tìm cách thức liên lạc, không giống như chúng tôi bây giờ có wechat này nọ, số điện thoại tìm được rồi cũng không biết có gọi được nữa không.
Đến buổi tối, Hưng lùn vẫn chưa xuống dưới, hôm nay cũng không có khách, tôi đành nằm ườn ra sofa ngủ gà ngủ gật.
Đúng lúc này thì có người đi vào, tôi mở mắt ra liếc nhìn rồi giật bắn lên khỏi sofa.
Cha mẹ ơi, đây chẳng phải lão Trương sao? Hay lắm, vẫn dám đến đây, lừa bọn tôi còn chưa đủ thảm à.
Còn nói mình là chủ quán net, còn nói cái gì mà miếu hoàng đại tiên, kết quả toàn là nói dối, không có miếu hoàng đại tiên, chỉ có mộ hoàng bì tử, ông ta cũng không phải chủ quán net gì.
Lão Trương thấy tôi hơi kích động, vội vàng lùi ra sau mấy bước, nói quân tử động khẩu không động thủ, có gì từ từ nói.
"Nói cái con khỉ, ông là đồ lừa đảo, ông nói rõ ra cho tôi nhanh, rốt cuộc ông là ai, vì sao lại lừa bọn tôi, không thì hôm nay tôi sẽ đập chết ông." Tôi gầm lên.
Không thể khách sáo với lừa đảo được, không thì lần sau kẻ đó sẽ có gan lừa tiếp.
Lão Trương cười gượng, nói ông ta không cố tình lừa bọn tôi, ông ta cũng có nỗi khổ riêng.
Nỗi khổ riêng? Bây giờ có kẻ giết người phóng hỏa nào mà không có nỗi khổ riêng, chỉ có ông là có à? Có nỗi khổ riêng là có thể đi lừa người ta à?
Lão Trương lại cười gượng, ông ta không dám cãi lại, bởi vì đúng là ông ta có lỗi.
Ông ta nói lừa bọn tôi chỉ để kiểm tra xem bọn tôi có bản lĩnh hay không, thực ra tối đó ông ta vẫn luôn đi theo bọn tôi, nếu bọn tôi gặp chuyện thì chắc chắn ông ta sẽ ra mặt, thế nên bọn tôi không cần lo lắng.
Kiểm tra? Đi theo? Thế tức là lão Trương này thực sự là đồng bọn với hoàng bì tử? Có lẽ ông ta cũng biết chuyện về hoàng bì tử.
Tôi cũng không phí lời với ông ta, bảo ông ta nói rõ đầu đuôi câu chuyện cho tôi nghe, nếu lần này còn dám lừa tôi nữa thì tôi không khách sáo với ông ta đâu.
Lão Trương gật đầu đồng ý, nói lần này ông ta sẽ không nói dối, ông ta sẽ nói hết tất cả cho tôi nghe.
Ba mươi năm trước, có một ngôi làng ở ngoại thành Trung Hải tên là làng Tam Ngưu.
Lão Trương chính là người ở làng đó, còn con chồn ở quán net là con mà ông ta và chú hai Trương Hiểu từng lên núi bắt được.
Lão Trương mất cha mẹ từ nhỏ, được chú hai của ông ta nuôi lớn, thế nên ông ta rất thân thiết với chú hai. Có điều chú hai nghèo, lão Trương theo ông ấy phải chịu khổ rất nhiều, có thể lớn lên thuận lợi đã là tốt lắm rồi.
Thành phố Trung Hải này khá ít chồn, thế nên giá cao, nhưng con chồn bắt được này lại biết quỳ lạy, nó hết quỳ lạy lại dập đầu trong lồng với lão Trương và chú hai, mắt rưng rưng lệ.
Chú hai nói, chồn cũng chia loại, con này chắc là hoàng đại tiên, không được bán, bán đi rồi lên bàn nhậu, làm hỏng đường tu tập của nó thì họ sẽ phải chịu báo ứng.
Nghĩ trước nghĩ sau, chú hai vẫn quyết định thả con chồn đó ra.
Kể ra cũng kỳ lạ, khi con chồn đó bò ra khỏi lồng, nó còn dập đầu với lão Trương và chú hai, sau đó mới chạy đi.
Mỗi năm sau đó, con chồn này đều sẽ xuất hiện một lần, miệng ngậm một ít vàng bạc châu báu hoặc đồ trang sức.
Nhưng chú hai không dám nhận, nói những thứ này đều là đồ bồi táng, ông nhận tấm lòng của hoàng đại tiên, nhưng trộm đồ trong mộ sẽ tổn hại âm đức, ông ấy không muốn báo ứng đổ lên đầu tôi, thế nên ông ấy không dùng những thứ này mà giấu hết dưới gầm giường. Nhưng con chồn đó mặc kệ, năm nào cũng mang đồ đến, lão Trương đặt cho nó một cái tên là Tiểu Hoàng.
Tiểu Hoàng này chính là con chồn khoác da người trong quán net.
Chú hai của lão Trương thích một cô gái tên là Dương Mỹ, hai người có thể coi là tâm đầu ý hợp, yêu thương lẫn nhau, nhưng nhà lão Trương nghèo, người nhà Dương Mỹ không ưng. Ông trời trêu ngươi, dưới sự ép buộc của gia đình, Dương Mỹ đành phải cưới đứa con trai ngốc của nhà trưởng làng.
Đứa con trai ngốc đó của nhà trưởng làng cao lớn nhưng đầu óc chỉ bằng đứa bé năm sáu tuổi, chẳng khác nào một đứa trẻ con, anh ta cưới vợ về cũng không biết để làm gì, nhưng nhà trưởng làng là nhà có tiền nhất, cũng có quyền nhất, nhà Dương Mỹ ưng điểm này, nói là Dương Mỹ vào nhà đó sẽ được hưởng phúc. Nhưng đứa con trai ngốc nhà trưởng làng hoàn toàn không biết gì, Dương Mỹ vào nhà đó không khác gì góa bụa.
Đáng hận nhất chính là hôm động phòng, người vào không phải đứa con trai ngốc mà là một đứa con trai cả của trưởng làng, có điều anh ta đã cưới vợ rồi.
Như vậy chẳng phải ức hiếp người ta sao? Đương nhiên Dương Mỹ không chịu, còn liều mạng phản kháng kêu cứu, chú hai của lão Trương khi ấy làm việc cho nhà trưởng làng, nghe thấy bèn xông vào, còn đánh đứa con trai của trưởng làng một trận.
Đứa con trai cả của trưởng làng rất âm hiểm, cắn ngược lại chú hai, nói ông và Dương Mỹ vụng trộm với nhau, còn làm bậy trong ngày này rồi bị anh ta bắt gặp, thế là đánh anh ta một trận.
Chú hai và Dương Mỹ không giải thích nổi, lập tức bị người làng lôi ra đánh dở sống dở chết, chú hai bị treo lên cây, còn Dương Mỹ thì bị vứt xuống một cái giếng khô trên núi.
Làng Tam Ngưu có một ngọn núi, trên đó có một ngôi miếu hoàng đại tiên, cạnh giếng có một cái giếng. Có người nói, cái giếng này được đào ra để hoàng đại tiên giải khát.
Kể ra cũng lạ, đợt bài trừ mê tín dị đoan, miếu hoàng đại tiên bị dỡ, cái giếng đó cũng khô cạn, không còn nước nữa, trở thành một cái giếng khô đen ngòm.
Chú hai bị treo trên cây, lão Trương có đến kêu oan nhưng không có tác dụng, cơm nước cũng không cho đưa. Nhìn chú hai toàn thân là máu, lão Trương quỳ dưới đất không chịu dậy, cầu xin dân làng cho chú hai một con đường sống.
Nhưng nhà trưởng làng có tiền có thế, đứa con trai cả đó đã quyết tâm giết chết chú hai, anh ta không cho thả, không ai dám thả. Cứ như thế, chú hai chết trên cây. Khi hấp hối, chú bảo lão Trương nhất định phải bảo vệ Dương Mỹ, không thể để Dương Mỹ xảy ra chuyện. Khi đó trừ lão Trương ra, con chồn nấp sau gốc cây cũng nghe rất rõ ràng.
Chú hai chết rồi, Dương Mỹ ở dưới đáy giếng phát điên, không ăn cũng không uống. Lão Trương muốn cứu cô ấy ra cũng không được, cô ấy la hét cả ngày lẫn đêm rằng ta phải giết chết các người, giết chết tất cả các người, chết đi, chết đi, chết đi!
Sau đó Dương Mỹ chết, thi thể bị đưa lên, mắt trợn lên lồi ra còn to hơn mắt bò như đang nhìn mỗi người đầy oán hận.
Hôm chôn cất, thi thể Dương Mỹ bỗng biến mất, có người trông thấy cô ấy dưới đáy giếng, nhưng lần này không ai dám xuống đưa xác cô ấy lên, bởi vì có một kẻ to gan xuống dưới rồi không thấy lên nữa. Có người nói, cứ đến nửa đêm, Dương Mỹ sẽ bò lên, đầu tóc rũ rượi, đứng ở cạnh giếng, trông vô cùng đáng sợ.