Chương 64: Hưng lùn uy mãnh

Nhưng bất ngờ là Đới Khiết Doanh không phá tiệm tôi, cũng không làm ầm ĩ lên mà nói cô ta muốn xăm hình.

Tôi cười, muốn xăm thì nói sớm đi, đến đóng góp doanh thu cho tôi thì tôi vô cùng vui lòng!

Đới Khiết Doanh nói, cô ta muốn xăm một con hổ, nhưng không xăm da, chỉ xăm xương, nếu xăm xấu thì chắc chắn cô ta sẽ đập biển tiệm xăm, đến lúc đó thì đừng có trách.

Tôi nói thế chẳng phải làm khó cho tôi sao? Tưởng cô ta đến xăm hình thật, không ngờ vẫn là đến kiếm chuyện, ôi, lòng dạ phụ nữ đúng như kim đáy bể!

Có câu như thế này, vẽ hổ vẽ da khó vẽ xương, xăm hình thì càng không thể chỉ xăm xương, phía sau câu này vẫn còn nữa, nói là biết người biết mặt không biết lòng, tôi cảm thấy bà cô này không đơn giản, vừa kiếm chuyện vừa chửi tôi một câu.

Quả nhiên kẻ người lạnh mặt lạnh, làm việc đều rất mạnh tay!

"Vậy thì đừng trách tôi, không làm được yêu cầu của tôi thì cứ đập biển thôi!" Đới Khiết Doanh đập bàn, sau đó đứng dậy ra lệnh cho người bên ngoài.

Nhóm thuộc hạ của Đới Khiết Doanh lập tức xắn tay áo, bọn họ làm thật, bảo dỡ biển là dỡ liền tay.

Tôi vừa mới đến đây được một tháng, nếu để bọn họ đập mất biển hiệu thì đúng là mất mặt, tôi vội vàng đi lên cản lại.

Tôi từng luyện võ, đều do ông tôi dạy cho từ ngày trước, ông tôi bảo cơm người âm khó ăn lắm, phải luyện sức khỏe, đến khi đó cho dù không đánh lại được thì cũng có thể chạy!

Tôi vội vàng xông lên đánh ngã hai người, nhưng bọn họ đông người, chẳng mấy chốc đã ấn tôi xuống, bởi vì hai nắm đấm khó địch được bốn cái tay, bọn họ có tận tám người, ai cũng cao to, hơn nữa hình như đều có luyện võ, không thì sẽ không thể làm vệ sĩ cho nhà họ Đới được, tôi có thể đánh ngã hai người là giỏi lắm rồi.

"Mặc kệ anh ta, dỡ tiếp đi." Đới Khiết Doanh vẫn chưa hả giận, có vẻ không dỡ tiệm tôi thì sẽ không chịu thôi.

Lúc này có bốn người đè nghiến tôi xuống, bốn người còn lại thì đi dỡ biển tiệm tôi, cho dù tôi có la hét thế nào, vùng vẫy thế nào cũng không có tác dụng, Đới Khiết Doanh đã quyết tâm muốn dỡ biển tiệm tôi.

Đúng lúc này, đột nhiên Hưng lùn cầm chổi xông ra, hơn nữa cái chổi đó còn dính rất nhiều phân.

Hưng lùn lúc này như thần tiên hạ phàm, ông ấy cầm cái chổi dính phân một chọi bốn, mấy thuộc hạ của Đới Khiết Doanh hoàn toàn không dám đấu lại ông ấy.

"Mấy người sợ cái gì, ông ta là người lùn, bốn người các anh còn không xử lý được ông ta à?" Đới Khiết Doanh sốt ruột, vội vàng ra lệnh cho bốn người kia.

Lúc này, Hưng lùn quay chổi, đột ngột... phân dính trên cái chổi đó bắn hết lên người Đới Khiết Doanh.

"Hề hề, xin lỗi nhé, lỡ tay!" Hưng lùn ngượng ngập xin lỗi.

"Á..."

Đới Khiết Doanh ré lên, người run lẩy bẩy, cô ta hằn học nhìn tôi và Hưng lùn rồi nói: "Các người cứ chờ đấy! Đi về, nhanh, thối quá!"

Đới Khiết Doanh dẫn theo đám thuộc hạ vội vã đi về, còn đám thuộc hạ kia vừa đi vừa bịt mũi, chứng tỏ là rất thối.

"Chú Hưng, chú ngầu quá!" Tôi giơ ngón cái với Hưng lùn, nếu không có ông ấy thì cái biển hiệu của tôi chắc bị dỡ xuống luôn rồi. Đới Khiết Doanh này đúng là trắc nết, cậy nhiều người đến đây kiếm chuyện.

Hưng lùn bảo tôi cũng đừng trách cô ta, nhà họ Đới nhiều người lắm lời, chuyện tôi từ hôn đã đồn ra ngoài rồi.

Người đẹp lạnh lùng như bông hoa rực rỡ lại bị một tên thợ xăm ở cái tiệm xăm rách từ chối, người khác sẽ nghĩ thế nào, cưới người kém hơn mình rồi mà còn bị từ chối, chứng tỏ chắc chắn Đới Khiết Doanh có vấn đề gì đó.

Tin đồn liền dậy lên khắp nơi, có người nói Đới Khiết Doanh mang bầu, chỉ tìm tôi để đổ vỏ, có người nói Đới Khiết Doanh cưới tôi là để che mắt người đời, thực ra cô ta là vợ bé của một đại gia quyền quý nào đó, còn có người bảo Đới Khiết Doanh số khắc chồng, cưới tôi chỉ để làm kẻ chết thay, nói chung là có đủ mọi thể loại đồn đại rất khó nghe, nhưng người ta lại bảo tôi có khí phách, thà chết không chịu, thế nên mới từ chối Đới Khiết Doanh.

Hôm nay đã có rất nhiều người đến nhà họ Đới cầu hôn, nhưng đều là đám không ra gì, bình thường bậc cửa nhà Đới Khiết Doanh cao, ai dám trêu vào, bây giờ bị một tên thợ xăm từ chối, loại người nào cũng muốn thử xem sao, biết đâu lại được, như thế Đới Khiết Doanh khùng lên cũng đúng.

Tôi là đầu sỏ, cô ta không tìm tôi xả giận thì còn tìm ai, thế này đã là nhẹ nhàng lắm rồi, với thế lực nhà họ Đới, nếu muốn nặng tay hơn thì có thể khiến tôi không thể sống yên ở Trung Hải bất cứ lúc nào, còn quá hơn nữa thì cho mồi lửa thiêu trụi tiệm tôi luôn.

Không ngờ chuyện này lại gây ra nhiều rắc rối cho Đới Khiết Doanh như thế, còn bôi xấu thanh danh của cô nàng, có lẽ tôi hơi quá đáng rồi nhỉ?

Nhưng tôi có sai đâu, là cô ta tự hứa cưới người có thể phá được Thất Sát trận đấy chứ, tôi có đồng ý đâu, tôi có quyền từ chối mà!

Thôi vậy, chuyện này từ chối thì cũng đã từ chối rồi, không có gì để nói nữa. Nhà họ Đới có thế lực, mấy tin đồn kia sẽ bị dẹp nhanh thôi, tôi cứ nên lo cho bản thân trước đã!

Lỡ Đới Khiết Doanh này đến lần nữa thì tôi phải làm sao? Cô ta đông người hơn, tôi và Hưng lùn hoàn toàn không phải đối thủ, lần này không dỡ được biển hiệu mà còn khiến cô ta dính phân đầy người, lần sau đến chắc dỡ cả biển lẫn người luôn.

Phải làm sao đây?

Tôi bắt đầu vò đầu bứt tai, hóa ra đắc tội với trưởng nữ nhà họ Đới rắc rối đến mức này.

Hưng lùn bỗng nói ông ấy có cách, thực ra người gây chuyện như này, ngày trước ông tôi cũng gặp không ít. Thời đó còn chưa trị an tốt như bây giờ, báo cảnh sát cũng không có tác dụng, thế là ông tôi bèn đặc biệt thuê một người dân võ về, cũng tức là hóa ra tiệm xăm này không chỉ có một nhân viên là Hưng lùn.

Còn có một người nữa tên là Quách Nhất Đạt, người này từ nhỏ đã theo ông nội mình mãi võ, luyện được một thân võ nghệ. Sau đó ông nội ông ấy mất, ông ấy đi lầm đường, đánh nhau với người ta rồi ngồi tù mấy lần liền, sau khi ra thì vì có tiền án nên không ai chịu thuê, may là gặp được ông tôi mới đi về đúng đường.

Thích đánh nhau? Còn vào tù mấy lần liền? Vậy thì chẳng phải côn đồ à? Sao ông tôi lại thuê loại người này? Tôi vội lắc đầu, đừng nói đến chuyện thuê về làm, đến nhìn tôi còn không buồn ngó đến ông ta. Nhân phẩm là quan trọng nhất, tôi không muốn động vào kiểu người không ra gì như vậy đâu.

"Biết vì sao anh ta ngồi tù không?" Hưng lùn hỏi một cách bí hiểm.

Tôi lắc đầu, nói không phải chú nói là đánh nhau à? Sao lại còn hỏi ngược tôi.

Hưng lùn nói, đánh nhau bình thường thì cần gì vào tù, nhiều nhất chỉ tạm giam mười mấy ngày thôi. Ông chú đó một mình đánh nhau với mười mấy người, đánh một nửa số đó phải vào viện, có tận mấy người đến giờ vẫn đang nằm trong bệnh viện kia, không phải liệt thì là tàn phế, có người suýt nữa thì không cứu nổi.

Cái tên này ra tay không biết nặng nhẹ, may là gặp được ông tôi, không thì chắc phải vào nhà đá chuyến nữa. Ông ta ở tiệm chưa được mấy tháng mà ông tôi đã thuần hóa được rồi, bây giờ tính nết hiền hơn hẳn, cũng không đánh nhau mấy nữa, chỉ tội sau khi tiệm xăm đóng cửa thì hai người mỗi người một nơi.

"Thuê! Nhân tài rường cột như thế thì làm sao có thể để lãng phí được! Có thể đánh được mười mấy người hay không không quan trọng, tôi thích giác ngộ lãng tử quay đầu như thế, thuê về, mau, mời ngay ông ấy về cho tôi!"

Hừ, bắt nạt tôi ít người à, tính cậy đông hiếp yếu à? Không có cửa đâu!