Chương 63: Kép hát kỳ dị

Nếu quỷ hồn này chết oan thật, tôi còn là fan của ca sĩ kia, tôi có nên thả ra không?

Nhưng vừa rồi tôi nghe Hồng Ngũ nói, nhạc ca sĩ đó hát đều là của người khác nên mới bị người ta giết, đây có phải sự thật không?

"Lời ma quỷ nói mà cậu cũng tin, nhóc ạ, đừng có ngốc." Đột nhiên Hồng Ngũ lại quay lại.

"Ta biết ngay là mi sẽ dụ người ta mà, cũng may ông đây để ý, còn dám nói linh tinh nữa là ông nung mi luôn đấy." Hồng Ngũ lại búng một cái thật mạnh vào ống trúc, lần này thì con ma trong ống trúc không dám nói gì nữa.

Hồng Ngũ nói, con ma này sinh tiền ăn trộm tác phẩm của người ta, dùng tài hoa của người ta để nổi tiếng, thế nên mới bị giết chết.

Người đáng thương cũng có chỗ đáng hận, oan cũng là do tự chuốc lấy, tôi không cần phải mềm lòng, cũng không cần tin những gì ma quỷ nói.

Tôi hơi tò mò, hỏi làm sao Hồng Ngũ biết được chuyện này? Ông ta chỉ là ông chủ lò hỏa thiêu, đâu phải thám tử.

Hồng Ngũ cười hề hề, nói ăn cơm người chết mà không có chút bản lĩnh thì biến thành người chết từ lâu rồi.

Cái ông này, nói cũng như không, ông ta không nhiều lời, nạt con ma kia xong là đi luôn, còn khuyên tôi đừng tùy tiện tin lời ma quỷ nói, cũng đừng mềm lòng.

Tôi thở dài, xem ra tôi thích nhầm người rồi, nghe nhạc bao nhiêu năm mà không ngờ người hát lại là "kẻ trộm", chết cũng không tính là oan.

Sau đó tôi đổ thứ trong ống trúc vào mực xăm không chút do dự.

Pha mực xăm xong, tôi chuẩn bị xăm Quỷ Xướng Hí cho Lâm Mộc, hình xăm này không cần chú ý quá nhiều, xăm đâu cũng được, có điều Lâm Mộc nói cô ấy còn đang đi học, tốt nhất là xăm ở chỗ nào không nhìn thấy được, không thì sẽ ảnh hưởng không tốt.

Nếu đã nói vậy thì xăm ở sau lưng đi, đằng nào thì mặc áo vào là không ai nhìn thấy nữa hết.

Lâm Mộc khá xấu hổ, khi xăm hình còn dùng vải che tôi đưa che kín bưng phía trước, mặt cứ đỏ bừng lên.

Sinh viên bây giờ không có mấy ai còn trong sáng như thế nữa, có những người học được mấy năm đã thay đến mấy anh người yêu, còn biết đỏ mặt gì?

Tôi hỏi Lâm Mộc đã từng yêu đương gì chưa? Cô ấy nói chưa, nhà quản rất nghiêm, hơn nữa cô ấy nghĩ bây giờ vẫn nên lấy nghiệp học làm trọng, cô ấy lớn từng này rồi nhưng đây là lần đầu tiên bị một người con trai chạm vào cơ thể.

Tôi hơi kinh ngạc, có điều lưng Lâm Mộc khá đẹp, da cũng trắng, con gái bây giờ đã không còn nhiều người giữ mình nữa, hơn nữa cô ấy còn khá xinh xắn.

Vừa nói chuyện vừa xăm hình, thời gian trôi qua rất nhanh, năm tiếng sau, cuối cùng tôi cũng xăm xong hình Quỷ Xướng Hí.

Tôi lấy một cái gương đến để Lâm Mộc xem hình xăm sau lưng.

Trên lưng Lâm Mộc có hình một kép hát, kép hát đó có hai khuôn mặt, một khuôn mặt quỷ rất xấu xí đáng sợ, một khuôn mặt kinh kịch trang điểm rất đậm, kép hát đang làm động tác tay như đang hát kịch.

"Anh Đường, mặt quỷ này trông đáng sợ quá!" Lâm Mộc nhìn thấy cái mặt quỷ nổi lên, vô thức rùng mình.

Cái mặt quỷ đó đúng là rất đáng sợ, trông còn ghê hơn ác quỷ trong phim, đặc biệt là khi xăm lên cơ thể mình, người xăm nhìn vào khó mà không sợ cho được.

Có điều hình xăm âm này còn có một cách giải thích khác, đó chính là thực ra cái mặt quỷ này mới là khuôn mặt hát kịch thật, chỉ là hóa trang quá đáng sợ, còn khuôn mặt kinh kịch kia mới là mặt quỷ thật.

Cho dù thế nào, xăm âm vốn đã tà ma, thứ này cũng không nói rõ được là làm sao, có những việc đến ông tôi cũng không giải thích được, xăm Quỷ Xướng Hí ở sau lưng, Lâm Mộc cũng không nhìn thấy nên không sợ giật mình, có tác dụng là được.

Xăm xong, Lâm Mộc mặc áo lại rồi định đi về, nói là chờ tác dụng, đừng để cô ấy thất vọng, dù gì một trăm nghìn tệ cũng không phải số tiền nhỏ.

Tôi không dám nói gì, trước đó tôi đã nói với Tô Tình rồi, xăm cái này thì không đảm bảo được tác dụng, bởi vì Quỷ Xướng Hí không phù hợp với tình hình hiện giờ của Lâm Mộc, Lâm Mộc là thanh quản có vấn đề, còn hình xăm âm này là hát để dẫn quỷ đến, sẽ lấy mạng người!

Tôi chỉ cầu được đến đâu hay đến đấy, nếu không được thật thì tôi trả lại tiền là được, coi như tôi làm không công.

Khi Lâm Mộc ra về, tôi bỗng gặp ảo giác, mấy lần xăm âm xong đều như vậy, tôi đã quen rồi.

Dường như tôi nghe thấy có ai đó đang hát kịch, giọng rất chói rất u ám, đáng sợ vô cùng.

Lần này tôi nhìn thấy một người mặc đồ kinh kịch nằm trên lưng Lâm Mộc, người đó tay làm lan hoa chỉ như đang hát kịch, âm thanh là do người đó phát ra.

Cô ta nằm trên lưng Lâm Mộc rồi ngoái lại nhìn tôi, cô ta có hai khuôn mặt, một khuôn mặt quỷ đáng sợ, một khuôn mặt kinh kịch, hai khuôn mặt đó không ngừng đổi cho nhau, lần lượt nở nụ cười đáng sợ với tôi cho đến khi Lâm Mộc biến mất ở cửa.

Thế... thế này là Lâm Mộc đang cõng một con quỷ à? Nếu có chuyện gì thật thì hi vọng Tô Tình có thể bảo vệ cô ấy! Xăm âm rất tà, rất nhiều thứ tôi không thể kiểm soát được, chỉ mong Lâm Mộc này đừng có ham muốn gì không thể khống chế, có thể giữ vững bản ngã của mình.

Lâm Mộc đi rồi, tôi gọi điện cho Tô Tình, nói đã xăm hình Quỷ Xướng Hí cho Lâm Mộc, nhưng có một vấn đề là khi cô ấy đi, tôi nhìn thấy trên lưng cô ấy có một con quỷ, bảo Tô Tình chú ý cô ấy một chút.

Tô Tình bảo tôi yên tâm, chắc chắn cô nàng sẽ bảo vệ Lâm Mộc thật tốt, không thì cô nàng cũng không dám bảo tôi xăm hình này.

Có lời đảm bảo của Tô Tình thì tôi cũng yên tâm, cúp máy rồi, bên ngoài bỗng có một nhóm người đến.

Nhóm người đó mặc âu phục màu đen, trông mặt ai cũng rất quen, đây chẳng phải người nhà họ Đới sao?

Tôi hỏi mọi người có việc gì à? Đừng có tập trung lại đây gây chuyện ha, cẩn thận tôi báo công an đấy.

Bây giờ người nhà họ Đới rất căm tôi, nhóm người này hùng hổ thế kia như muốn dỡ tiệm tôi không bằng.

Tôi đang nói thì tự nhiên nhóm người rẽ ra thành một đường, Đới Khiết Doanh khoanh tay đứng phía sau, lạnh lùng nhìn tôi.

"Sao, Đường tiên sinh, anh có thích cái đồng hồ này không?" Đới Khiết Doanh hỏi tôi bằng giọng lạnh lẽo.

Mẹ kiếp, đúng là bà nội này làm, tôi đoán không sai mà. Tôi vừa mới đến thành phố Trung Hải này, hoàn toàn không có kẻ thù, trừ cô ta ra thì còn ai vào đây nữa.

"Sáng sớm ngày ra cô đem cái đồng hồ to đùng đến để trước cửa nhà tôi làm gì? Kiếm chuyện à?" Tôi khùng lên, thế này rõ ràng là gây chuyện rồi còn gì? Cũng không thể rủa tôi chết vì tôi từ chối lấy cô chứ?

"Tôi không có kiếm chuyện, món quà này là để cảm ơn anh đã giúp nhà họ Đới chúng tôi." Đới Khiết Doanh vừa nói vừa đi vào tiệm của tôi.

"Nếu là tặng quà cũng là kiếm chuyện thì tôi không có gì để nói, cứ coi như tôi đang kiếm chuyện đi!" Đới Khiết Doanh đi thẳng vào ngồi xuống không chút khách sáo rồi tiếp tục nhìn tôi bằng ánh mắt lạnh lùng, trên mặt không có chút biểu cảm nào như nhũ đá, có thể chọc thẳng vào cổ họng tôi bất cứ lúc nào.

Rốt cuộc là bà cô này hận tôi đến mức nào vậy? Chắc không phải muốn cho tôi vào chỗ chết chứ? Có đến mức phải thế không? Tôi cũng có xứng với cô ta đâu, từ chối không phải đúng ý cô ta à?

"Thôi, tôi cũng lười kì kèo với cô, chuyện của chúng ta coi như hòa, cô mau đi đi, đừng ảnh hưởng đến chuyện kinh doanh của tôi."

Tôi biết nếu còn tiếp tục cãi cọ với cô ta thì chắc chắn sẽ xảy ra chuyện, tôi độ lượng, không so đo với cô ta, vội vàng đuổi khách.

"Hừ? Hòa? Anh nằm mơ." Đới Khiết Doanh hừ lạnh như không chịu từ bỏ.

Mẹ kiếp, rốt cuộc cô ta muốn làm gì? Tôi đã từ chối chuyện kết hôn rồi, cô ta có làm ầm ĩ lên cũng vô dụng, lời tôi đã nói thì sẽ không có chuyện hối hận đâu.