Tôi bắt máy, Lâm lão gia cung kính xin lỗi tôi một tràng làm tôi không hiểu ra làm sao. Ông già này uống nhầm thuốc à? Ông ta xin lỗi tôi? Mà xin lỗi vì cái gì?
Lâm lão gia nói nếu biết sớm có cao nhân như tôi thì đã không tìm Quỷ bà rồi bày trò sinh con với người chết làm gì, đúng là phí thời gian, còn làm phiền đến vong linh con trai mình. Có điều chuyện về Từ Mộng thì ông ta không nhắc lấy nửa chữ, con trai ông ta chết rồi thì cứ treo lên miệng, sợ vong linh bị làm phiền.
Tôi cười, con trai ông ta chết rồi mà vẫn còn ngủ với gái được, làm phiền cái gì, tôi thấy anh ta mong được làm phiền hàng ngày luôn ấy, có điều tôi không nói hẳn ra.
Hóa ra ông Lâm lão gia này xin lỗi tôi là vì hình xăm quỷ của tôi đã có tác dụng, nghe ông già này nói xử lý Quỷ bà ngoan lắm, việc sinh con có hi vọng rồi, hình xăm Quan m Tống Tử này của tôi còn linh hơn cả thuốc nữa.
Ha ha, ông già chết tiệt, cái tuổi này của ông có uống thuốc cũng không có tác dụng, có thể sánh được với xăm quỷ của tôi à?
Nhưng Lâm lão gia còn nói một chuyện mà tôi chưa biết, hóa ra Quỷ bà kia không những chưa từng sinh con mà còn là gái trinh, làm tôi vô cùng kinh ngạc.
Hóa ra đa số tin đồn đều là giả, Quỷ bà đó tuy có cưới ông cụ làm hình nhân nhưng không trao thân, chắc là đã dùng vu thuật gì đó với ông ta, gì mà sinh con cho ông cụ mà Hưng lùn nói hóa ra đều là nói phét.
Tôi càng nghĩ càng thấy sợ, lần đầu tiên của Quỷ bà lại mất ở chỗ lão già Lâm lão gia này, nếu chị ta trút giận lên đầu tôi thì chắc làm thịt tôi luôn mất?
Tôi rùng mình, ông trời phù hộ để Lâm lão gia và Quỷ bà chết chung với nhau đi, đừng ra ngoài hại người nữa.
Cuối cùng Lâm lão gia nói, ông ta có lòng tin vào hình xăm của tôi, nếu việc thành thì chắc chắn ông ta sẽ tiêu hủy đống đĩa CD kia, hơn nữa còn sẽ cảm ơn tôi thật tốt.
Đúng là không đánh không quen biết, Lâm lão gia bảo tôi đừng để bụng chuyện trước kia, sau này chắc chắn ông ta sẽ cung phụng cao nhân là tôi.
Còn sau này nữa, ông già này vẫn chưa biết đại hạn sắp đến, tôi đoán sớm muộn gì ông ta cũng chết trên bụng Quỷ bà.
Loanh quanh với ông ta một hồi, tôi cúp máy. Loại người âm hiểm giảo hoạt thế này, tôi cũng chỉ có thể đi với ma mặc áo giấy thôi, tôi không thể bảo thẳng mặt ông ta là đi chết đi được.
Đêm khuya dần, tôi ngáp một cái rồi lên giường đi ngủ.
Hôm sau còn chưa ngủ dậy, tự nhiên Hưng lùn cứ la ó ầm ĩ lên với tôi như chết cha chết mẹ, tôi dụi mắt, hỏi ông ấy làm sao mà cứ cuống lên thế?
Hưng lùn nói sáng nay ông ấy vừa mở cửa ra thì thấy trước cửa có một cái đồng hồ to, xúi quẩy quá, rõ ràng là có người đang giở trò.
Tặng đồng hồ đồng nghĩa với việc rủa chết, rõ ràng là đang rủa tôi!
Tôi vội vàng mặc quần áo vào nhưng khi đi ra cửa thì lại không thấy ai, hơn nữa cái đồng hồ to đùng kia trông vô cùng bắt mắt, tôi và Hưng lùn mãi mới bê đi được.
Mẹ nó chứ, ai mà hãm đến mức mới sáng ngày ra đã rủa tôi chết rồi, tôi mà biết là ai làm thì phải lột da kẻ đó ra.
"Ôi chao, chuyện gì mà sáng ngày ra ông chủ đã tức giận thế." Một cô gái xuất hiện ở cửa tiệm xăm, người đến chính là Lâm Mộc mà Tô Tình giới thiệu đến.
Dây thanh quản của cô gái này có vấn đề, nhưng cô ấy lại có ước mơ được trở thành ca sĩ, thế là Tô Tình ép tôi xăm âm Quỷ Xướng Hí cho cô ấy bằng được, cô ấy bèn đi gom tiền, gom đủ một trăm nghìn tệ rồi thì tôi sẽ xăm cho cô ấy.
Tôi nói không có gì lắm, chỉ là không biết tên thần kinh nào sáng ngày ra tặng đồng hồ cho tôi, xúi quẩy thật sự, sau đó tôi hỏi cô ấy gom đủ tiền chưa?
Lâm Mộc ừ một tiếng rồi đặt một tấm thẻ lên bàn, nói cô ấy có một trăm nghìn tệ rồi, tôi lấy máy pos ra quẹt một trăm nghìn tệ.
Lại một trăm nghìn tệ, lại gần mốc một trăm triệu thêm một bước nhỏ, tiền này càng kiếm càng nhiều, chỉ tiếc rằng đến cuối cùng tôi phải đốt hết chỗ tiền này đi, nghĩ thôi cũng thấy đau lòng.
Có tiền rồi thì phải xăm cho người ta, có điều trước khi xăm, tôi phải mua ma mới có mực xăm Quỷ Xướng Hí.
Tôi gọi điện cho Hồng Ngũ, nói muốn xăm hình Quỷ Xướng Hí, cho mua con ma.
Lần đầu tiên Hồng Ngũ tỏ ra khó xử, ông ta nói không có hàng sẵn kiểu như vậy, nhưng ông ta bảo tôi chờ một chút, sẽ mang hàng tươi sang cho tôi ngay.
Không có hàng sẵn? Nhưng lại sẽ mang hàng tươi sang cho tôi ngay? Là sao?
Hồng Ngũ không giải thích, nói xong bèn cúp máy, tôi cũng hết cách, đành phải tìm lý do bảo Lâm Mộc chờ.
Ngồi lâu tẻ nhạt, tôi mở điện thoại ra lướt thì tình cờ đọc được một bản tin, một ca sĩ nào đó bị trầm cảm, sáng nay đã nhảy lầu tự sát ở khu mình ở.
Tôi thở dài, cảm thấy khá là đáng tiếc, tôi có thích ca sĩ đó, cũng hay nghe những bài cô ấy hát, ôi, cái chứng trầm cảm chết tiệt!
Chừng một tiếng đồng hồ sau, Hồng Ngũ đầm đìa mồ hôi đến nơi, ông ta lấy cái khăn vắt trên vai lau mồ hôi, sau đó đưa ống trúc cho tôi.
"Này, của cậu đấy, coi như cậu may mắn, hàng sáng nay, tươi rói vừa mới ra lò luôn!" Hồng Ngũ nói, "Cậu mà đen một xíu là không xăm được hình này đâu, ma cho hình xăm này không dễ bắt, phải xem duyên phận nữa."
Hàng sáng nay? Hồng Ngũ vừa mới cho ra lò? Mẹ nó chứ, bán cua à?
"Nhìn ta làm gì? Đừng sợ, luyện rồi, không phải quỷ hồn thực sự đâu." Hồng Ngũ còn tưởng tôi sợ thứ này nên bơm thuốc an thần cho tôi trước.
Đúng lúc này, đột nhiên tôi cảm giác ống trúc rung lên, bên trong có một giọng nói u oán đang hét: "Tôi không tự sát, không phải đâu, oan quá, thả tôi ra, tôi muốn báo thù."
m thanh đó rất đáng sợ, hơn nữa oán khí còn rất lớn, nhưng tôi nghe thấy hơi quen quen, sao giống ca sĩ mới nhảy lầu sáng nay thế nhỉ? Lại thêm Hồng Ngũ nói vừa mới bắt xong, chẳng lẽ...
"Oan cái con khỉ, nhạc của cô là do cô viết à? Ăn trộm nhạc với lời của người ta, lấy cắp tài hoa của người ta mà chỉ cho người ta có tí tiền, là ta thì ta cũng giết cô, thứ gì đâu không." Hồng Ngũ búng vào ống trúc, con ma đó lập tức ngoan ngay.
"Cháu trai, con ma hôm nay cậu phải đưa ta nhiều hơn mười nghìn tệ, không thì ta lỗ chết." Tự nhiên Hồng Ngũ lại đòi tăng tiền.
Nếu là bình thường thì tôi không chịu đâu, nhưng nhìn ông ta đầm đìa mồ hôi, tôi bèn cho thêm ông ta năm nghìn tệ, nhiều hơn thì dẹp.
Hồng Ngũ vỗ trán, đồng ý ngay, sau đó cầm tiền đi về.
Hồng Ngũ đi rồi, con ma trong ống trúc lại gào lên, nó sợ Hồng Ngũ nhưng không sợ tôi.
"Thả tôi ra, tôi cho cậu tiền, số tài khoản, mật khẩu, tôi có hết, tôi cho cậu tiền, cậu thả tôi ra đi. Tôi xin cậu đấy, tôi không phải tự sát, tôi bị oan, tôi muốn báo thù."
Bình thường thì tôi không để tâm đến mấy tiếng kêu gào của ma, đổ thẳng vào mực xăm là được rồi, nhưng con ma này, vì giọng của nó rất quen nên tôi lại đâm ra tò mò.
Tôi hỏi nhỏ, có phải ca sĩ nhảy lầu kia không?
Nó vừa nghe liền hớn hở, nó nói chính là nó, còn hỏi tôi có phải người hâm mộ không.
Dữ vậy luôn, là ca sĩ kia thật này, Hồng Ngũ kia giỏi thật, vừa mới chết sáng nay mà đã bắt được về luyện rồi.
"Thả tôi ra, xin cậu đấy, tôi cho cậu tiền, hát cho cậu nghe, được không?" Thấy tôi không nói gì, nó lại tha thiết cầu xin.
Tôi cầm ống trúc trong tay, hơi do dự.