Chương 61: Tôi không cưới

Quỷ hồn của Tiêu Sơn đi rồi, Lý Thi Nhân cũng chui về cơ thể của Đới Khiết Doanh. Không lâu sau, Hưng lùn và Đới Khiết Doanh tỉnh lại.

Kỳ lạ là Đới Khiết Doanh sờ khóe mắt mình, thấy ươn ướt như vừa mới khóc xong, nhưng cô ta không biết vì sao mình lại khóc và khóc lúc nào.

Trừ chuyện này ra, khi nhìn quản gia nằm trên mặt đất, cô ta cũng vô cùng thắc mắc, đều không biết chuyện gì xảy ra giống như đám Hưng lùn.

Lúc này Đới lão gia xua tay ra hiệu cho người hầu khiêng xác quản gia đi, mang về trả cho người nhà ông ta, sau đó đi đến nói với tôi: "Đường tiểu sư phụ, hình xăm bạch hổ này còn một nửa, cậu xăm xong đi, nếu thực sự có thể phá được Thất Sát trận, vậy thì nhà họ Đới chắc chắn sẽ thực hiện lời hứa."

Tuy Tiêu Sơn đã đi rồi, nhưng Thất Sát trận mà ông ta để lại vẫn chưa được phá, tôi vẫn phải xăm tiếp, có điều cũng không mất nhiều thời gian nữa, chỉ còn lại nửa hình xăm bạch hổ nữa thôi.

Tôi cầm kim xăm trèo xuống dưới huyệt mộ tiếp, lần này không có ai giở trò nên cũng không có gì bất ngờ, tôi thuận lợi hoàn thành hình xăm bạch hổ.

Sau khi lên, người hầu lấp lại mộ, lúc này tôi cảm nhận được một luồng khí thanh mát cuộn lên trên ngọn núi, thi khí và mùi xác thối giảm đi rất nhiều, bốn phía có hình xăm dương dường như đang từ từ đẩy thi khí ra ngoài.

"Lão gia, lão gia, nước sông dưới núi trở lại bình thường rồi, không chảy ngược nữa rồi." Một người hầu vui vẻ vào báo lại.

Tác dụng của hình xăm còn mạnh và nhanh hơn tôi tưởng tượng, có lẽ bản thân ngọn núi này đã có phong thủy tốt, long mạch tốt, tôi chỉ khôi phục lại một chút mà thôi.

"Ha ha, quả nhiên Đường tiểu sư phụ có bản lĩnh, xăm quỷ của cậu rất có tác dụng, xem ra phong thủy của nhà họ Đới ta sống lại rồi." Đới lão gia cười vui vẻ.

Kẻ thù ác quỷ đã đi, phong thủy dần khôi phục lại, ông ta không vui mới lạ đấy.

Nhưng tôi không để tâm, tôi ho mấy tiếng, hai đầu ngón tay không ngừng xoa day trước mặt Đới lão gia ra hiệu đưa tiền đi, ông già kia.

"Ha ha, Đường tiểu sư phụ đúng là người thẳng tính, bây giờ ta sẽ gọi người chuyển tiền cho cậu ngay." Đới lão gia đánh mắt cho người phía sau, tôi đọc số tài khoản, không bao lâu sau đã nhận được hai triệu.

"Cậu nhóc này y hệt cái nết của Đường Vân, tham tiền thật đấy."

"Ừ, tôi thấy đúng là tre già măng mọc."

Trần mù và lão thiên sư đứng đằng sau thầm thì như đang nói xấu tôi, nhưng tôi nhận được hai triệu rồi, rất vui, nào có thời gian để ý đến hai ông già đấy.

"Đường tiểu sư phụ, thêm một triệu mà Khiết Doanh nói, tổng cộng ta chuyển cho cậu hai triệu, tiền thưởng này coi như xong, còn về Khiết Doanh..." Lúc này ông ta quay sang nói với Trần mù, "Trần mù, ông tính ngày để hai đứa cưới nhau nhé."

Trần mù cũng không chậm trễ mà còn rất vui, ông ta vội vàng bấm đốt tay, tính chưa được mấy hồi đã bảo trùng hợp quá, ba ngày nữa là ngày tốt, thích hợp cưới xin.

"Được, ba ngày sau ta sẽ gả Khiết Doanh cho cậu, nhà họ Đới này đã nói là làm, cậu về chuẩn bị đi." Đới lão gia nói.

Nhưng lúc này tôi lại bắt đầu ấp úng, Đới lão gia tưởng tôi có gì khó nói nên bảo tôi cứ nói thẳng ra.

"Cũng không có gì khó nói cả, chỉ là... tôi không muốn cưới, tôi chỉ muốn hai triệu này thôi." Tôi thật thà đáp.

Tôi vừa nói ra, tất cả mọi người đều kinh ngạc, bao gồm cả lão thiên sư và Trần mù.

Người đẹp lạnh lùng có tiếng ở thành phố Trung Hải, trưởng nữ nhà họ Đới hiển hách mà lại bị một tên xăm hình tầm thường (đây là cách nói khiêm tốn) từ chối, lại còn là kiểu đưa đến tận cửa còn bị trả về.

"Cậu nhóc, não cậu bị ngấm nước hay sao thế? Món hời to như thế có cầm đèn lồng soi cũng không ra mà cậu lại không nhận? Cậu bị đần à?" Trần mù chửi.

Tôi xua tay bảo không muốn là không muốn, người đẹp gì kệ chứ, trưởng nữ nhà họ Đới với thiên kim tiểu thư cái gì.

Tôi không nhận là không nhận, tôi không thể nhận được, tôi đã có hôn ước với hai chị em sinh đôi rồi, lỡ sau này người ta tìm đến cửa mà tôi đã có vợ, vậy thì người thất tín sẽ là ông tôi, tôi không thể làm hỏng danh dự của ông tôi được. Đương nhiên, đây có lẽ chỉ là vọng tưởng của tôi thôi, có lẽ Triệu Đông Lai kia hoàn toàn không nghĩ đến chuyện tìm nhà tôi, nhưng chuyện này phải thư thư lại, tốt nhất là chờ tôi tìm được Triệu Đông Lai hỏi rõ ràng đã rồi tôi mới có thể kết hôn được.

Trừ phi mãi vẫn không tìm được, đến tận khi tôi từ bỏ thì thôi, dù gì thì tôi vẫn ôm chút hi vọng đối với cặp song sinh đó, bởi vì cưới hai cô vợ vẫn lãi hơn là một cô! Tôi có bị ngu đâu.

"Anh... anh... anh là đồ ngốc, cho anh cơ hội ăn thịt thiên nga mà anh lại không cần, anh từ chối kết hôn với tôi ngay trước mặt bao nhiêu người thế này, anh... chúng ta cứ chờ xem! Hừ!" Đới Khiết Doanh chưa bao giờ cảm thấy nhục nhã như vậy, cô ta chửi một câu rồi bỏ chạy, Đới lão gia và mọi người có gọi cũng không quay lại.

Tôi thấy sự tình không ổn, vội vàng cùng Hưng lùn chạy mất, bởi vì ánh mắt của người nhà họ Đới nhìn tôi như muốn ăn thịt tôi đến nơi.

Cũng dễ hiểu, đại mỹ nhân nhà họ Đới bị một tên thợ xăm từ chối kết hôn, cái mặt này để đâu cho được. Cho dù tôi là cao nhân cũng không thể so sánh với nhà họ Đới, hơn nữa tôi còn không phải cao nhân gì.

Đới Khiết Doanh này có để ở đâu cũng được người ta chào đón nhiệt liệt, tôi không chịu, đến Hưng lùn cũng coi thường tôi.

Sau khi về tiệm xăm, Hưng lùn bắt đầu cằn nhằn tôi, nói tôi đúng là ngốc hết đường, người đẹp dâng đến tận miệng mà không lấy, bị dở hơi à? Hơn nữa, nếu không cần thì cưới về cho ông ta đi, ông ta có thể làm mọi việc thay tôi, ông ta luôn vô cùng trung thành với nhà họ Đường này!

Tôi bảo dẹp cha ông đi, cái chiều cao này của ông còn không đến mông Đới Khiết Doanh, có thể thay tôi làm gì được? Trèo cầu thang thay à?

Không nhắc chuyện này nữa, coi như tôi ngu một lần, lấy được hai triệu này là tôi đã thỏa mãn lắm rồi, làm người không được quá tham lam, dễ hẹo lắm.

Có được hai triệu, cách mục tiêu cứu ông tôi gần thêm một chút, chỉ cần tôi cố gắng, nhất định sẽ có thể cứu được ông tôi.

Về đến tiệm xăm thì đã hơn một giờ sáng, vốn định đi tắm rồi đi ngủ, nhưng lại có người đi từ bên ngoài vào, tôi còn tưởng là ai, hóa ra là Trần Cẩu.

Đã muộn vậy rồi, cậu ta còn đến làm gì? Không biết hình xăm Ngũ Lộ Tài Thần lần trước xăm cho cậu ta có tác dụng không.

Trần Cẩu đi vào, không nhiều lời, vứt mười nghìn tệ lên bàn tôi.

"Tiền xăm, mười nghìn tệ, cậu đếm lại xem, Trần Cẩu này không nợ tiền ai lâu, cũng không nợ Đường Hạo cậu, có tiền là sẽ trả ngay." Trần Cẩu nói một cách đầy khí phách.

"Ôi chao, được đấy, trong thời gian ngắn như thế mà như biến thành người khác rồi ấy nhỉ, tiền này lấy đâu ra thế?" Tôi cất mười nghìn tệ vào túi.

Trần Cẩu lập tức tươi roi rói, cậu ta bảo hình xăm này của tôi linh lắm, hôm nay cậu ta cực kỳ may mắn, cổ phiếu tăng giá rồi, cược tiền cũng thắng được một ít, thế là tôi trả tiền xăm cho cậu ngay. Mấy hôm tới mà thắng được nữa là có thể trả hết tiền nợ rồi."

Tôi nói có hình xăm này của tôi thì chắc chắn không thành vấn đề, tiền to thì không dám nói nhưng tiền nhỏ nhỏ thì chắc chắn có. Cứ từ từ rồi sẽ thắng đủ tiền thôi, có điều sau này đừng cờ bạc nữa, tài vận rồi sẽ dùng hết, tôi sợ đến khi đó cậu lại thua thôi.

Lần này Trần Cẩu lại không đáp lời tôi mà cứ ấp úng, sau đó thì kiếm cớ chuồn mất.

Tôi lắc đầu, có lẽ Hưng lùn nói đúng, muốn dân cờ bạc bỏ đánh bạc thì còn khó hơn lên trời.

Trần Cẩu đi rồi, đột nhiên có người gọi điện cho tôi, là số lạ, bắt máy thì hóa ra là Lâm lão gia.

Ông già này đêm hôm gọi điện cho tôi là có chuyện gì? Đã xăm Quan m Tống Tử cho ông ta rồi, ông ta còn muốn thế nào nữa? Không đi kiếm Quỷ bà mà sinh con, gọi điện cho tôi làm gì?