Chuyện thứ hai chính là khách sạn của nhà họ Đới, nghe khách nói chỉ cần đến đêm khuya là sẽ nghe thấy có người nhảy ở bên ngoài, nhưng mở ra thì không thấy ai, camera giám sát cũng không thấy cái gì hết, nhưng tất cả khách ở đó đều nghe thấy âm thanh này, cực kỳ đáng sợ. Lâu dần, khách sạn của nhà họ Đới cũng đóng cửa hết. Nhà họ Đới thiệt hại nghiêm trọng, làm ăn gì cũng thất bại.
Trừ làm ăn ra, các mối quan hệ gia tộc cũng suy bại dần, nhà họ Đới lụn bại từ thế gia hạng nhất thành thế gia hạng hai.
Ông cụ đứng đầu gia tộc cuống lên, vội vàng tìm người xem cho, sau đó mới phát hiện hóa ra là mộ tổ có vấn đề.
Nhà họ Đới có một ngọn núi, ở đó chôn cất các vị tổ tông mấy trăm năm nay, xét từ gia tộc thì nhà họ Đới có lẽ là gia tộc có mộ tổ hoàn chỉnh nhất Trung Hải.
Nghe người ta nói, mộ tổ nhà họ Đới nằm trên long mạch, thế nên bao năm nay nhà họ Đới làm ăn rất phát đạt, trở thành thế gia hạng nhất. Nhưng dạo gần đây mộ tổ có vấn đề, nghe người ta nói ngọn núi đó có mấy trăm ngôi mộ, thi thể bên trong đã biến thành cương thi hết rồi.
Cụ thể vì nguyên nhân gì thì không ai biết, nghe nói là bị tiểu nhân hãm hại, lập thành hung trận.
Đới lão gia có mời vài vị cao nhân về đều không thể phá giải được hung trận này, hết cách, đành phải treo thưởng một triệu tệ để tập trung cao nhân về. Lão thiên sư chính là một trong số những người được mời, chín giờ tối nay sẽ gặp nhau tại mộ tổ nhà họ Đới.
Hóa ra là vậy, tôi hiểu ra rồi, ai có bản lĩnh phá giải được hung trận này thì người đó sẽ lấy được một triệu tệ, tôi cũng là người hành nghề âm, vì sao tôi không được đi?
Bây giờ tiền là thứ cực kỳ quý giá đối với tôi, chỉ cần có cơ hội kiếm tiền thì tôi sẽ không bỏ qua. Còn bà cô lạnh lùng kia thì tôi không thèm quan tâm, đại trượng phu co được duỗi được.
Tôi hỏi Tô Tình rằng có thể đưa tôi đi theo không? Cho dù có phá được hung trận hay không thì tôi vẫn muốn thử, thuận tiện đi xem cho mở rộng tầm mắt, dù gì cũng là người hành nghề âm, quen biết nhiều cao nhân một chút cũng tốt.
Tôi định bụng chờ đến rạng sáng rồi sẽ đến quán net của lão Trương, bởi vì ông ấy nói đến tầm ba giờ sáng bà cụ kia mới xuất hiện. Lời mời phá trận này thì hẹn lúc chín giờ tối, hai việc không trùng giờ nhau.
Tô Tình hơi khó xử, thực ra cô ấy cũng chỉ báo với sư phụ thôi, bản thân cô ấy cũng không muốn đi. Sức hút của một triệu tệ đó với cô ấy chẳng có chút hấp dẫn gì, vì hung trận của nhà họ Đới không phải dạng vừa, không thì Đới lão gia cũng sẽ không mời nhiều cao nhân như thế. Với năng lực của Tô Tình, có lẽ cô ấy không có hi vọng gì lấy được một triệu tệ kia.
Chỉ cần Tô Tình dẫn tôi đi theo, hai mươi nghìn tệ nợ kia coi như xóa, không cần trả nữa, như thế còn khó xử nữa không?
"Không khó xử không khó xử, đằng nào thì tôi cũng muốn đi học hỏi một chút. Cậu Đường tối nay không gặp không về nhá." Tô Tình đồng ý bằng giọng mát mẻ.
Phụ nữ đúng là thực dụng, không có tiền thì không thể lay động được. Chỉ tiếc cho hai mươi nghìn tệ của tôi, nếu không lấy được một triệu kia tôi lỗ to.
Đến chín giờ tối, Tô Tình đến, cô ấy mặc một bộ đồ đen sì, nhưng màu sắc nghiêm túc nặng nề đó vẫn không át được vẻ xinh đẹp của cô ấy.
Cô ấy dẫn tôi và Hưng lùn đi bắt một chiếc taxi, sau đó cùng đến dưới chân một ngọn núi cao.
Ngọn núi cao bề thế, xung quanh có dòng sông, cây cối um tùm rậm rạp, đỉnh núi cao lớn thẳng tắp.
"Phong thủy tốt!" Hưng lùn không kìm được mà cảm thán, "Đây không phải tin đồn, là long mạch thật, cậu chủ thấy ngọn núi này giống cái gì?"
"Ừm, giống như... một cái đầu rồng." Tôi nhìn đỉnh núi và nói.
"Đúng, không sai, chính là đầu rồng, hơn nữa cậu nhìn tư thế của cái đầu rồng đi, đây là rồng ngẩng đầu! Con cháu sau này ắt hẳn là tài lộ hanh thông." Hưng lùn nói.
Thế thì lạ quá, nếu đúng như những gì Hưng lùn nói thì phong thủy tốt thế này, ai mà phá được? Là ai bày hung trận?
Nói chuyện với Hưng lùn một lúc rồi chúng tôi đi lên, đang buổi tối mà trên ngọn núi này vẫn có rất nhiều vệ sĩ đứng gác, cũng may là có một người quen Tô Tình nên chúng tôi mới thuận lợi vào trong.
Đi lên trên chừng nửa tiếng sau, cuối cùng chúng tôi cũng đến được nghĩa trang chính. Thực ra trên ngọn núi này đâu đâu cũng là mộ, nhưng mộ chính nằm ở dưới eo núi một chút, Hưng lùn nói đây là eo rồng, là nơi đẹp để chôn lão tổ tông đầu tiên của gia tộc.
Chỉ có lão tổ tông đỡ eo rồng thì mới có thể đỡ thẳng lên được.
Đến khu mộ chính, tôi trông thấy khoảng hơn hai mươi người đang vây vào với nhau, bên cạnh họ có một ngôi mộ rất lớn, bia mộ vô cùng xa hoa, có điều mộ hiện giờ đang bị mở ra. Chúng tôi hòa lẫn vào đám người rồi kiễng gót lên ngó vào xác bên trong quan tài, vừa nhìn thấy, tôi và Hưng lùn đều hít sâu một hơi. Thi thể bên trong quan tài không bị phân hủy, cổ mọc lông đen, móng tay vừa dài vừa sắc, hai cái răng nanh nhô ra trông rất đáng sợ, còn đáng sợ hơn cương thi trong phim rất nhiều.
Không ngờ lão tổ tông nhà họ Đới đã biến thành cương thi, rõ ràng là long mạch chứ không phải nơi nuôi xác, sao lại thành cương thi rồi?
Những người hành nghề âm này, chưa xét tôi và Tô Tình, đến người bốn chục tuổi đầu như Hưng lùn lẫn vào cũng vẫn thấy trẻ. Các cao nhân này đa số đều đã già, lớp trẻ không thấy ai, có lẽ tuổi trẻ quá thì vẫn chưa lên đến cấp bậc cao nhân.
Thế nên ba chúng tôi hòa lẫn vào đám người rồi nhưng trông vẫn rất nổi bật, có điều chúng tôi không nói gì, cũng không có mấy người để ý đến chúng tôi, bởi vì họ đều tập trung hết vào quan tài, trong quan tài ở ngôi mộ lớn này có một cương thi lông đen.
Tôi hơi lo, nếu bây giờ cương thi này bò ra thì chúng tôi có chết không?
Tô Tình nói không chỉ có một cương thi này thôi, tất cả các ngôi mộ trên núi này đều đã bị thi hóa cả rồi. Tổ tiên nhà họ Đới thành cương thi hết, nếu bị cắn thì chắc chúng tôi cũng sẽ thành cương thi. Có điều không cần phải sợ, nhiều cao nhân thế này vẫn khá là an toàn.
Tôi bảo Tô Tình đừng dọa tôi, làm sao tất cả mộ trên núi đều bị hóa thi được? Thế thì đáng sợ quá.
Đúng lúc này, bỗng nhiên có một đôi mắt nhìn chăm chăm vào tôi, biểu cảm tuy vẫn lạnh lẽo nhưng lúc này có thể nhìn ra cô ta đang tức giận đến mức nào.
Đới Khiết Doanh? Hình như cô ta phát hiện tôi rồi, hơn nữa hình như cô ta còn rất tức giận vì tôi trà trộn vào đây, có điều nhiều người thế này, cô ta không tiện đuổi thẳng tôi ra, đành phải trợn trừng mắt lên lườm, mong rằng tôi sẽ tự giác đi ra.
Hứ, nằm mơ, tôi đã đến rồi thì còn lâu mới đi, cho dù cô ta có lườm chảy máu mắt thì cũng không có tác dụng gì đâu.
Tôi mặc kệ cô ta, để cô ta lườm thoải mái. Trước mặt có mấy người nữa, một người trạc tuổi ông tôi, mặc áo thiên sư, buộc tóc đuôi ngựa, tóc trắng, râu trắng, vẻ mặt rất hiền từ.
Còn có một người mù đeo đôi kính đen, tay chống gậy, tuổi tác cũng tương tự.
Bên cạnh người mù còn có một cụ già, ông ta mặc âu phục màu đen, được Đới Khiết Doanh dìu đi, phía sau còn có một đoàn người, tuổi tác tầm ông tôi, đây chắc là Đới lão gia rồi.