Chương 36: Xăm âm không thích hợp

Dân gian phương bắc vẫn hay có câu hoàng bì tử biết dụ người, biết nhập xác. Còn có người nói chồn lạy trăng, lâu dần sẽ "thành tiên". Có người coi hoàng bì tử là một trong ngũ tiên, hàng ngày thắp hương khấn vái, còn xây miếu hoàng bì tử.

Nhưng chỗ chúng tôi là miền nam, về cơ bản thì rất ít hoàng bì tử, miếu thì lại càng hiếm, nếu bà cụ đó do hoàng bì tử hóa thành, vậy thì chuyện này lạ rồi.

Tôi đã từng gặp ma, nhưng tôi chưa từng thấy động vật thành tinh hóa hình người, không biết là thật hay giả, có điều nghe thì thực sự rất kỳ lạ, tôi bắt đầu tò mò.

Tôi nói tạm thời chưa nói vụ xăm quỷ vội, chờ tối nay có thời gian, tôi và Hưng lùn sẽ đến quán net một chuyến xem bà cụ đó có vấn đề thật không, đến khi đó sẽ xem nên xăm hình gì để đối phó với bà ta.

Lão Trương bảo được, để lại địa chỉ rồi đi mất. Ông ấy vừa đi khỏi, tôi bèn hỏi Hưng lùn về việc này.

Hưng lùn nói, ông ấy cũng nghe rất nhiều về việc hoàng bì tử tác quái rồi, có điều tuy thứ này tà nhưng nếu tôi không chọc vào nó, nó sẽ không tùy tiện hại tôi. Chắc chắn quán net này có liên quan gì đó đến hoàng bì tử, tốt nhất là phải điều tra rõ ràng. Hoàng bì tử có miếu đều rất lợi hại, xăm lung tung cho người ta thì không tốt, Hồ Băng Băng chính là ví dụ rõ nhất.

Hưng lùn nói có lý, lòng người khó dò, lần trước suýt nữa tôi đã chết dưới họng súng của Hồ Băng Băng rồi.

Lão Trương vừa đi không lâu thì Tô Tình đến, cô ta còn dẫn theo một cô gái trạc tuổi, mặt mũi cũng có thể coi là thanh tú nhưng giọng thì hơi khàn, nghe rất khó chịu.

Tô Tình nói đây là bạn học của cô ấy, tên là Lâm Mộc, học chuyên ngành âm nhạc, nhưng ba tháng trước, họng cô ấy có vấn đề và để lại di chứng sau phẫu thuật, dây thanh quản trở thành như bây giờ.

Một người học âm nhạc mà giọng thành như thế này thì coi như không còn tiền đồ gì nữa, Lâm Mộc cũng rất đau khổ, nhưng cô ấy không muốn từ bỏ ước mơ của mình, mấy ngày nay cô ấy suy sụp đến mức muốn tự sát rồi.

Tô Tình thấy tôi xăm quỷ rất ổn nên nghĩ có lẽ tôi sẽ có cách, bèn dẫn Lâm Mộc đến đây.

Lâm Mộc vừa gặp tôi đã rưng rưng nước mắt như một thiếu nữ sa chân bị người ta đẩy vào bể lửa đang chờ tôi đến cứu vớt.

Tôi vội vàng kéo Tô Tình sang một bên hỏi nhỏ: "Đại tiểu thư, cô tưởng tôi là người dẫn lối ước mơ à? Còn đi hoàn thành giấc mộng của người ta? Thanh quản có vấn đề thì đi bệnh viện đi ấy, xăm hình mà giải quyết được cả cái này?"

Tô Tình liếc nhìn Lâm Mộc đáng thương, sau đó bảo tôi cố gắng nghĩ cách, đến thì cũng đến rồi, cô ấy không muốn để Lâm Mộc phải ra về trong thất vọng.

Ước mơ từ nhỏ của Lâm Mộc là trở thành ca sĩ, nếu sau này cô ấy không thể hát nữa, Tô Tình sợ cô ấy thực sự không gắng gượng nổi mà nghĩ quẩn.

Tôi nói cái này thì có cách gì được, không có là không có, xăm quỷ cũng không phải vạn năng, cô tưởng tôi không muốn kiếm tiền chắc?

Tô Tình vẫn không từ bỏ, bảo tôi cố gắng nghĩ đi, ví dụ như có hình xăm quỷ gì tương tự, liên quan đến hát hò là được.

Nói vậy thì đúng là có một hình thật, là xăm âm, tên là Quỷ Xướng Hí.

Ngày xưa đoàn hí kịch hay đồn có ma, bởi vì ma quỷ thích nghe kịch, có lời kịch còn dễ thu hút ma quỷ xung quanh đến.

Còn nữa, ngày xưa người hát kịch có địa vị thấp, lại rất dễ mất mạng, chết rồi thì oán khí lại lớn, thế nên cứ bám theo đoàn hí kịch mãi.

Để tránh ma quỷ gây rối và hại người, chủ đoàn kịch sẽ hát một vở kịch vào ngày mùng một và ngày rằm, hoặc là ngày rằm tháng bảy.

Nhưng sợ ma quỷ không biết, lại sợ ma quỷ đến xong không chịu đi, thế là mới có hình xăm như thế này.

Xăm Quỷ Xướng Hí xong, khi người hát kịch bắt đầu biểu diễn, ma quỷ sẽ nghe tiếng mà đến, nghe xong, ma quỷ sẽ tự đi. Những ngày khác, ma quỷ sẽ không đến gây rối, đây chính là tác dụng của Quỷ Xướng Hí.

Nhưng hình xăm âm này không có liên quan gì đến Lâm Mộc, thanh quản của cô ấy có vấn đề, hình xăm âm này không chữa thanh quản, cũng không thể khiến giọng trở nên hay hơn.

Nhưng Tô Tình không nghĩ vậy, Lâm Mộc đã thành như vậy rồi, cứ thử xem thế nào? Biết đâu lại có hiệu quả bất ngờ thì sao?

Tôi nói không được, vì Quỷ Xướng Hí còn có một câu, nếu hát cho ma quỷ nghe thì không làm sao, nếu hát cho người nghe thì sẽ không mất tiền mà là mất mạng!

Tô Tình thấy tôi nhất quyết không chịu, cái nết ngang ngược lại lên, véo tai tôi nói thử một chút thì làm sao. Nếu có chuyện gì thì tẩy hình xăm đi là được, đàn ông đàn ang, giúp có một tí mà cứ lèo nhèo mãi, cũng có phải không trả tiền đâu.

Con cọp cái này khỏe quá, tôi tưởng tai tôi bị véo đứt luôn rồi. Để giữ gìn tính mạng, cuối cùng tôi vẫn thỏa hiệp, ông tôi còn đang chờ tôi cứu, tôi không thể xảy ra chuyện gì được. Nhưng tôi có một điều kiện, việc này phải cần Lâm Mộc đồng ý mới được, nếu cô ấy chấp nhận thì tôi sẽ xăm!

Tô Tình thấy tôi nhượng bộ rồi mới buông tay, sau đó đi thương lượng với Lâm Mộc.

Nhưng bất ngờ là Lâm Mộc cũng đồng ý, cho dù có nguy hiểm thì cô ấy vẫn muốn thử một lần.

Vậy thì tôi cũng không còn gì để nói nữa, xăm âm Quỷ Xướng Hí giá là một trăm nghìn tệ, nhận được tiền thì sẽ bắt đầu xăm, nhưng hậu quả tự chịu trách nhiệm, tôi cũng không dám đảm bảo tác dụng.

Một trăm nghìn tệ thực sự là một khoản tiền không nhỏ đối với một cô sinh viên, nhưng người học âm nhạc bình thường gia cảnh đều không tệ, chỉ cần cho Lâm Mộc ba ngày, cô ấy sẽ gom đủ.

Tôi nói được, ba ngày sau mang tiền đến đây thì tôi sẽ xăm cho cô, có gió có mưa, tiệm xăm luôn chờ.

Lâm Mộc gật đầu, sau đó chào tạm biệt, lần này cô ấy không về cùng Tô Tình mà về nhà lấy tiền.

Lâm Mộc đi rồi, tôi nói sẽ cho Tô Tình năm phần trăm của đơn này, cũng tức là năm nghìn, tôi vẫn khá là công bằng.

Nhưng Tô Tình bảo không cần, cô ấy muốn giúp Lâm Mộc thật chứ không phải để lấy hoa hồng.

Tô Tình và Lâm Mộc học chung với nhau từ cấp hai lên cấp ba rồi thi vào chung một trường đại học nên rất thân thiết, Lâm Mộc còn rất thích hát, đây cũng là ước mơ của cô ấy. Tô Tình không muốn nửa cuộc đời còn lại của Lâm Mộc lúc nào cũng phải buồn bã, thế nên mới mạo hiểm thử một lần.

Biết đâu còn nước còn tát, lại chữa được thật.

Có lẽ Tô Tình có ý tốt thật, nhưng tôi không thể dự đoán được xăm hình Quỷ Xướng Hí sẽ có hậu quả như thế nào.

Đúng lúc này, Hưng lùn bên cạnh bỗng phát ra tiếng cười hí hí, hai chúng tôi không hiểu ra làm sao.

Tôi hỏi chú Hưng chú cười gì thế? Ông ấy trả lời, hai chúng tôi đứng với nhau trông có tướng phu thê lắm, ông ấy ngồi cạnh có cảm giác như bị nhét cơm chó vào miệng, ban nãy Lâm Mộc còn hỏi có phải hai chúng tôi yêu nhau không.

"Tôi với anh ta? Tướng phu thê, ọe..." Tô Tình giả vờ nôn, sau đó tỏ ra rất khó chịu.

"Sau này Tô Tình này có chết, có nhảy từ đây xuống thì cũng không thích anh ta đâu!" Tô Tình sợ chúng tôi không biết được sự quyết tâm của cô ấy nên bồi thêm một câu.

"Nhảy cái đầu cô, đang ở tầng một thì cô nhảy đi đâu, mẹ kiếp, cái con cọp cái này độc mồm độc miệng thật đấy, tôi làm sao, cho dù tôi có kém cỏi đến mấy thì cũng là người cả đời này cô không thể có được." Tôi cũng vặc lại.

"Ái dà, nói tôi là con cọp cái cơ à." Tô Tình không vui, trở tay ấn tôi lên bàn.

Tôi cũng không chịu yếu thế, nói: "Mẹ kiếp, cô là thiên sư cái gì, không đi trừ yêu diệt ma, đề cao chính nghĩa, chỉ biết ở đây ức hiếp người tay không tấc sắt như tôi thôi!"

Hưng lùn vội vàng dàn hòa: "Hai người đừng ở đây diễn trò yêu nhau lắm cắn nhau đau nữa, có duyên phận hay không thì tôi tính cho hai người một quẻ là biết ngay, đưa năm sinh tháng đẻ đây."