Nguyên nhân cậu béo chết chưa rõ, bác sĩ cũng chưa đưa ra một câu trả lời đáng tin cậy. Có người nói cậu béo đột tử do thức thông đêm, có người nói cậu ta bị bệnh gì đó, không thì sao tự nhiên lại gầy nhanh như thế?
Nhưng bác sĩ nói cậu ta không có bệnh gì hết, cũng không phải đột tử, hơn nữa cậu ta còn rất khỏe mạnh, như vậy lại càng lạ lùng.
Có người chết, đương nhiên quán net của lão Trương cũng bị điều tra, nhưng không có vấn đề gì lớn, quán net lại mở bình thường sau mấy ngày.
Lão Trương tưởng chuyện cậu béo cứ vậy là qua, nhưng ông ấy vẫn nhớ đến bà cụ đó.
Mỗi khi bà cụ xuất hiện trong quán net, ông ấy đều sẽ để ý, ông ấy cũng từng thử đuổi bà ấy đi, nhưng bà ấy cứ như hồn ma, đuổi kiểu gì cũng không đi. Cho dù lão Trương có chầu ở cửa, chớp mắt cái đã thấy bà cụ đó xuất hiện trong quán net rồi.
Sau đó lão Trương lại quan sát thấy bà cụ đó lại nói chuyện với vài người vào ba giờ sáng hàng ngày, điều kỳ lạ là những người đó cũng dần gầy đi, cuối cùng từng người một xảy ra chuyện, đều ngã gục rồi chết trong quán net!
Cứ như vậy thì lão Trương còn làm ăn gì được nữa, có tin đồn quán net của lão Trương có ma, rạng sáng sẽ có ác quỷ đòi mạng, thế là càng ngày càng ít khách đến quán, suýt nữa là phải đóng cửa, bởi vì người chết đâu phải chuyện nhỏ nhặt gì.
Kỳ lạ nhất là khi bên điều tra trích xuất camera đều không hề thấy bóng dáng bà cụ đó, nó khác với những gì lão Trương xem. Nhưng lão Trương nói thì người ta lại không tin, một cái miệng của ông lại cãi thắng được camera của người ta chắc?
Phải mắt thấy tai nghe mới tin, thế nên lão Trương còn bị điều tra thêm, may là ông không có vấn đề gì nên lại được thả ra.
Lão Trương không cam tâm, quán net đang làm ăn bình thường lại bị bà cụ kỳ cục đó làm hỏng, ông ấy muốn xem rốt cuộc bà cụ đó là thần thánh phương nào.
Một buổi tối, lão Trương vừa thấy bà cụ đó liền bắt đầu lén lút đi theo cho đến khi bà ấy rời khỏi quán net.
Bà cụ đi rồi, lão Trương cũng vội vàng đi theo, bám đuôi chừng một tiếng thì lão Trương theo bà cụ đến một căn nhà xập xệ.
Không biết căn nhà này đã bao nhiêu năm tuổi rồi, trông rất đổ nát nhưng lại rất lớn, trong sân toàn là cỏ cao hơn đầu người, phòng ốc bên trong rất rách nát, trần nhà không biết thủng bao nhiêu lỗ.
Bà cụ mở cánh cổng bằng sắt gỉ rồi đi thẳng vào trong, nhưng cỏ trong sân cao quá nên bà cụ nhanh chóng chìm trong vạt cỏ.
Lão Trương đi theo, phát hiện cái cổng sắt chỉ để cho có, đến khóa cũng bị gỉ hết rồi.
Căn nhà đó rất kỳ lạ, hơn nữa trông còn hơi đáng sợ. Giờ đã nửa đêm rồi nhưng tính tò mò trong lão Trương đã chiến thắng nỗi sợ. Đã theo đến đây rồi, ông ấy nhất quyết muốn biết rốt cuộc bà cụ này là ai.
Lão Trương bước qua cánh cổng rồi đi vào lùm cỏ. Cỏ quá cao, vào trong rồi thì không nhìn thấy gì nữa, có điều ông ấy nghe thấy rất nhiều tiếng ù ù, sau đó lại nghe thấy tiếng cười kỳ dị.
Ông ấy nuốt nước bọt, cảm thấy hơi sợ, nhưng đã vào đến đây rồi, ông ấy chỉ có thể gồng mình đi tiếp, biết sớm thì đã lôi cả quản lý quán net theo cùng rồi.
Kỳ lạ là lão Trương đã đi rất lâu rồi nhưng vẫn loanh quanh trong lùm cỏ. Khoảnh sân này có lớn đến mấy cũng không thể đi suốt mười mấy phút vẫn chưa ra được.
Lão Trương bắt đầu sợ, lần này ông ấy chạy điên cuồng như phát điên nhưng vẫn không có tác dụng, ông ấy vẫn loanh quanh trong lùm cỏ. Lão Trương bắt đầu nhổ cỏ nhưng càng nhổ càng nhiều, ông ấy nhảy lên muốn nhìn thấy gì đó nhưng trời tối đến lạ thường, ông ấy bật đèn pin điện thoại lên vẫn không soi được gì, dường như bóng đêm này đã nuốt chửng ánh sáng của ông ấy.
Lão Trương suy sụp, hét to: "Bà già chết tiệt kia, đi ra đây, đừng có giả thần giả quỷ ở đây!"
Lão Trương vừa nói xong, một khuôn mặt già nua sấn đến. Khuôn mặt đó tái xám, nhăn nheo.
"Ông tìm tôi à? Ha ha ha..."
Lão Trương sợ đến mức ngã vật xuống đất, khi ông ấy bò dậy, ông ấy chạy điên cuồng nhưng vẫn không ra ngoài được.
Lúc này lão Trương nghĩ đến một chuyện, có lẽ đây chính là ma che mắt mà người già ở làng hay nói!
Gặp tình trạng này, dù bạn có chạy đến mấy cũng không thể ra ngoài được, bạn sẽ như thế cho đến khi chết mệt. Nhưng có một cách có thể thử, đó chính là nhắm mắt mà chạy.
Lão Trương bèn nhắm mắt lại, hét lên một tiếng lấy gan cho mình rồi chạy về phía trước, chừng một phút sau thì nghe thấy một tiếng rầm, đầu ông ấy va vào cánh cổng sắt.
Lão Trương mừng thầm, vội mở mắt ra, quả nhiên ông ấy ra ngoài rồi.
Bây giờ ông ấy còn để ý gì đến bà già kia nữa, nơi này cũng kỳ lạ y hệt bà già kia, giữ mạng quan trọng hơn, ông ấy bèn co cẳng chạy, sau đó về được đến quán net.
Hôm sau lão Trương dẫn theo vài người quay lại tìm chỗ đó, nhưng kỳ lạ là nơi này hoàn toàn không có căn nhà cũ nào, cũng không có khoảnh sân nào, chỉ có một cái miếu rách.
Lão Trương lạ quá, cũng không dám xía vào chuyện này nữa, bèn bỏ tiền mời mấy vị hòa thượng với đạo sĩ về.
Nhưng lạ là những hòa thượng và đạo sĩ đó còn chưa vào cửa, nhìn thấy bà cụ kia đã sợ hãi chạy mất rồi, còn nói mình đạo hạnh không đủ, không lo việc này được, vội vàng trả lại tiền cho lão Trương, có nài nỉ thế nào cũng không chịu quay lại.
Việc này quá kỳ lạ, lão Trương muốn đóng cửa quán net luôn cho rồi, đằng nào thì giờ cũng chẳng có mấy khách. Nhưng hôm qua, ông ấy đọc được trong một nhóm chat về thuật xăm mình nghìn năm gì đó có thể trừ tà đuổi quỷ, không có hiệu quả không thu tiền. Lão Trương tò mò, nghĩ bụng được thì được mà không được thì thôi, bèn tìm theo địa chỉ đến đây. Nếu không được nữa thì khỏi mở quán net, tránh có thêm người xảy ra chuyện.
Việc của lão Trương thực sự rất lạ, có quá nhiều điểm khó hiểu. Bà cụ đó là ai? Vì sao những người nói chuyện với bà ta lại càng ngày càng gầy đi? Cuối cùng còn mất mạng nữa. Còn nữa, vì sao bà cụ đó lại xuất hiện trong quán net, căn nhà đổ nát kia là sao?
Vì những vấn đề này mà đầu óc tôi cứ trống rỗng mãi, hoàn toàn không biết được nên xăm hình gì cho lão Trương. Hơn nữa còn có một vấn đề, lão Trương xăm không có nghĩa là quán net cũng được xăm, đến khi lão Trương không có ở đó thì có khả năng bà cụ kia sẽ ra hại người.
Chuyện này phải điều tra rõ trước xem như thế nào đã. Lão Trương kể vậy làm tôi cũng muốn đi ra quán net ghê.
Hưng lùn nói tạm thời đừng vội, ông ấy hỏi lão Trương: "Ông nói hôm sau đến chỗ đó thì không thấy nhà với vườn đâu mà chỉ có một ngôi miếu rách, xin hỏi đó là miếu gì?"
Lão Trương cau mày suy nghĩ, chừng vài phút sau ông ấy mới nói: "Ồ, nhớ ra rồi, hình như là miếu hoàng đại tiên."
Hoàng đại tiên? Đó chẳng phải là miếu hoàng bì tử sao?
Hoàng bì tử chính là con chồn, còn được gọi là hoàng đại tiên, là một trong các dã tiên, ở phía bắc có rất nhiều miếu hoàng đại tiên.
Lão Trương hơi thắc mắc, hỏi Hưng lùn hỏi cái này làm gì? Ngôi miếu đó có nát đến mấy thì cũng là miếu, chắc không có gì lạ đâu chứ?
Hưng lùn lắc đầu: "Ông sai rồi, đền miếu bình thường thì có lẽ không làm sao, nhưng miếu của hoàng bì tử thì lại rất tà. Chưa biết chừng là hoàng bì tử đang gây chuyện, cái sân và căn nhà xập xệ đó chính là do nó biến ra."
Hoàng bì tử gây chuyện? Bà cụ đó là chồn biến thành à?