Chương 34: Chuyện kỳ lạ ở quán net

Một tháng sau, tôi gặp lại Thôi Mỹ Khê, nhưng lần này không phải gặp ở tiệm xăm mà là ở trên phố.

Khi đó tôi và Hưng lùn vừa mua hoa quả về, bỗng có một người đi từ trong bóng tối ra, đó chính là Thôi Mỹ Khê.

Chị ta càng ngày càng đẹp hơn, thậm chí còn có thể hình dung bằng từ nghiêng nước nghiêng thành, khuôn mặt đó rất hoàn hảo, chỉ cần là đàn ông gặp chị ta đều không kìm được mà rung động.

Nhưng Thôi Mỹ Khê đã không còn là Thôi Mỹ Khê nữa, dường như chị ta đã đổi sang một người khác. Chị ta mỉm cười với tôi, nụ cười đó rất kỳ lạ, cũng rất quen thuộc.

Đúng rồi, hình như tôi nhớ ra rồi, khuôn mặt này, nụ cười này, chẳng phải chính là nữ quỷ trong hình xăm Họa Bì sao?

Nghĩ đến đây, tự nhiên tôi rùng mình. Tôi gọi Thôi Mỹ Khê, chị ta hoàn toàn không phản ứng, như đó không phải là tên của chị ta.

Thôi Mỹ Khê mặc một chiếc váy hai dây gợi cảm, là kiểu hở lưng. Khi chị ta quay lưng đi, tôi có thể nhìn thấy hình xăm trên lưng chị ta, đó chính là Họa Bì do tôi xăm.

Hưng lùn còn nói có lẽ tôi nhận nhầm người rồi, nhưng sau khi nhìn thấy hình xăm trên lưng chị ta, tôi có thể chắc chắn trăm phần trăm đó chính là Thôi Mỹ Khê, hơn nữa chị ta chỉ đổi mặt mà thôi, vóc dáng chị ta vẫn in trong đầu tôi, nhìn một cái là có thể nhận ra ngay.

Sau khi tôi quan sát kỹ hình xăm Họa Bì trên lưng chị ta, tôi càng thêm tê dại da đầu.

Hình xăm đó hòa hoàn toàn vào lưng của Thôi Mỹ Khê như mạch máu, hơn nữa da mặt mà nữ quỷ đang cầm trên tay đã biến thành khuôn mặt xấu xí của Thôi Mỹ Khê.

Chẳng lẽ, Thôi Mỹ Khê đã...

Tôi và Hưng lùn đều ngẩn ngơ nhìn theo bóng lưng Thôi Mỹ Khê, không biết phải làm sao.

Thôi Mỹ Khê bây giờ còn là Thôi Mỹ Khê không? Hay đã biến thành nữ quỷ trong hình xăm rồi?

Đúng lúc này, Thôi Mỹ Khê quay đầu lại, nói với tôi: "Cảm ơn cậu, nếu không có cậu thì tôi vẫn không ra ngoài được! Còn nữa, tên tôi bây giờ là Lâm Tiểu Duy!"

Lâm Tiểu Duy? Đây chẳng phải tên của nữ quỷ trong truyện Họa Bì sao? Chẳng lẽ ả ta đã thực sự thay thế Thôi Mỹ Khê rồi?

Nói xong, Thôi Mỹ Khê quay đầu đi mất. Lúc này tôi bỗng nghe thấy tiếng kêu cứu, dường như nó phát ra từ miếng da mặt trong hình xăm.

"Thầy Đường, cứu tôi, cứu tôi..."

Tiếng kêu cứu nhỏ dần, yếu dần, khi Thôi Mỹ Khê biến mất, âm thanh đó cũng dừng lại.

Khi hai chúng tôi định thần lại và đuổi theo, Thôi Mỹ Khê đã biến mất tăm, tìm cả con phố cũng không thấy chị ta đâu.

Từ đó về sau, tôi không gặp lại Thôi Mỹ Khê nữa, cũng không nghe thấy bất kỳ thông tin gì về chị ta. Tôi không biết đó là trò đùa của Thôi Mỹ Khê bày ra để trêu chọc tôi, hay là cơ thể của chị ta đã bị nữ quỷ trong hình xăm chiếm lấy mất rồi.

Hình xăm Họa Bì này thực sự rất kỳ dị, tôi cũng chỉ xăm có một lần, nhiều năm sau có rất nhiều phụ nữ đến xin hình xăm này nhưng đều bị tôi từ chối.

Ai mà chẳng thích cái đẹp, nhưng có những thứ bị quá thì sẽ bị lòng tham nuốt chửng, yêu cái đẹp cũng thế!

Thời gian quay trở về hiện tại, Thôi Mỹ Khê cảm ơn tôi rồi đi, ngay sau đó có một người đến.

Người này là chủ của một quán net, họ Trương, ông ấy bảo chúng tôi gọi ông ấy là lão Trương.

Lão Trương nghe nói về chuyện chúng tôi xăm quỷ trong một nhóm chat, đợt này Hưng lùn làm rất tốt về mặt quảng cáo, tieba, nhóm, trang khoảnh khắc, các trang web lớn đều quảng cáo rất nhiều, các nguồn khách ngày trước của ông ấy cũng dần liên lạc lại. Sau khi ông ấy đến, khách dần nhiều hẳn lên.

Lão Trương vừa đến đã hỏi tôi xăm hình có thể trừ tà không? Ông ấy là người ngoài ngành, không hiểu những cái này, ngày trước chỉ biết đạo sĩ với hòa thượng, nhưng chuyện mà ông ấy gặp thì hòa thượng đạo sĩ đều không giải quyết được, hết cách rồi, đành tìm đến chỗ tôi, hi vọng không chữa lợn lành thành lợn què.

Tôi bảo ông ấy yên tâm, xăm quỷ chỗ tôi là hạng nhất, chắc chắn của nào tiền nấy, không lừa dối ai.

Xăm dương vẫn có tác dụng rất tốt về phương diện trừ tà, hơn nữa còn không xảy ra chuyện gì, tôi rất có lòng tin.

Tôi bảo lão Trương kể lại sự tình, sau đó mới "bốc thuốc đúng bệnh", xăm đúng hình thích hợp.

Lão Trương nói chuyện mà ông ấy gặp phải, kể ra chắc tôi không tin, mức độ kỳ dị khiến người nghe rồi đều mơ thấy ác mộng.

Quán net của lão Trương luôn rất đông khách, làm ăn tốt, cũng không có chuyện gì hết, nhưng một tháng trước tự nhiên có một bà cụ bán đồ ăn vặt.

Phải biết rằng chỗ quầy lễ tân của quán net luôn có một khu chuyên bán đồ ăn vặt và các loại đồ linh tinh như thuốc lá và nước uống, giờ bạn đến đó "bày sạp" thì có khác nào giành mối làm ăn không?

Quán net đuổi bà cụ ấy đi ngay, nhưng bà cụ ấy rất kỳ lạ, thường đến đêm mới xuất hiện rồi cứ loanh quanh ở các dãy máy như ma. Chỉ cần quản lý đến là bà ấy sẽ biến mất, quản lý vừa không chú ý là bà ấy lại xuất hiện.

Sau đó hết cách, người già mà, bạn cũng không dám làm gì người ta, không thì bà ấy nằm ra đất một cái thì e là bạn không đền nổi. Chuyện vặt vãnh thế này thì càng không muốn báo cảnh sát, cuối cùng quản lý chỉ có thể lờ đi, đằng nào thì cũng không có mấy ai mua đồ của bà ấy.

Ban đầu việc cũng không có gì, nhưng dạo này tự nhiên quản lý phát hiện một chuyện rất lạ, có một cậu béo rất hay đến quán net bỗng nhiên gầy đi.

Gầy này không phải gầy đi bình thường, cậu béo khoảng một trăm kilo, chỉ trong một tháng đã gầy xọp như khỉ, chỉ còn lại khoảng bốn mươi kilo, đến xương xẩu cũng giơ hết cả ra, hơn nữa mặt cậu ta còn xám ngoét lại, trông rất ốm yếu.

Lão Trương vừa nghe vậy thì thấy tò mò, một người một trăm kilo lại có thể gầy còn bốn chục kilo chỉ trong một tháng? Ông ấy không tin, thế là đi xem camera.

Xem rồi thì thấy đúng như lời quản lý nói, hơn nữa cậu béo trăm kilo này còn thay đổi với tốc độ rất rõ ràng.

Ban đầu cậu béo nghèo thấy rõ, cậu ta hay đến đây lên mạng, thậm chí còn thông đêm. Nhưng đến một lon nước, một hộp mỳ tôm mà cậu ta cũng không nỡ mua, nhìn thuốc lá cậu ta hút và quần áo giày dép của cậu ta, có thể thấy điều kiện kinh tế không phải kiểu tốt gì.

Nhưng sau đó hình như cậu ta có tiền rồi, mặc toàn đồ hiệu, hút thuốc lá Trung Hoa, đồ trong quán net cũng gọi rất thoải mái. Có lúc cậu ta còn dẫn theo một hai cô gái, đến nửa đêm thì sẽ đi vào nhà vệ sinh, làm gì thì đương nhiên lão Trương có biết.

Đương nhiên, điều rõ ràng nhất chính là cậu ta bắt đầu gầy đi rất nhanh, trong một tháng, cậu ta đã gầy đến không còn hình người, nhưng vẫn rất kiên trì đến quán net.

Lão Trương thấy lạ nên xem thật kỹ tất cả đoạn camera có cậu ta.

Sau đó cuối cùng ông ấy cũng phát hiện ra một chuyện, đó chính là cậu béo này thường xuyên tiếp xúc với bà cụ bán đồ ăn vặt.

Chỉ cần đến ba giờ sáng, bà cụ đó sẽ xuất hiện bên cạnh cậu béo rất đúng giờ, cậu béo cũng không mua đồ, nhưng hai người nói chuyện với nhau rất vui. Có điều sau này dường như cậu béo càng ngày càng khó chịu, thậm chí có lúc còn nổi cáu, tuy không nghe rõ hai người nói gì, nhưng sắc mặt và hành động của cậu béo cho thấy khi cậu ta càng ngày càng gầy đi, tính tình cậu ta cũng thay đổi hẳn.

Camera ngày cuối cùng, cậu béo đã gầy như que củi. Cậu ta thấy bà cụ liền quỳ sụp xuống như đang cầu xin gì đó, nhưng bà cụ không hề để ý đến cậu ta, giơ chân đạp cậu béo ngã ra đất.

Lão Trương xem xong thấy rất lạ, nhưng lúc này cậu béo lại đến, có điều cậu ta không thể gọi là béo nữa rồi, cậu ta gầy nhom, xương xẩu lồi hết ra, trên người không có một chút thịt nào, trông còn đáng sợ hơn cả da bọc xương.

Cậu béo vừa đến đã tìm một máy rồi ngồi vào, nhưng cậu ta không có tâm trạng nào lên mạng. Cậu ta cứ ngó trái ngó phải như đang chờ ai đó, lão Trương biết cậu ta đang chờ ai, có điều bà cụ đó không xuất hiện.

Đến bảy giờ sáng, lão Trương bỗng nghe thấy một tiếng hét đau đớn. Ông ấy vội vàng đi ra xem thì thấy cậu béo ngã xuống đất, lão Trương nhanh chóng đưa cậu ta đến bệnh viện nhưng... cậu ta đã chết rồi!