Kỳ lạ là một người lớn như thế bám trên đùi mà Ngô Minh hoàn toàn không biết gì, hơn nữa ông ta đi lại không hề bị ảnh hưởng chút nào.
Kỳ lạ là tôi vừa chớp mắt thì người đó biến mất, Ngô Minh cũng biến mất trước cửa tiệm xăm.
Tôi hỏi Hưng lùn, ban nãy có nhìn thấy một người đàn ông ôm ngược trên đùi Ngô Minh không?
Hưng lùn hỏi có phải tôi xăm lâu quá hoa mắt không, tiệm này chỉ có ba người chúng tôi là đàn ông, nào còn ai đánh đu trên đùi Ngô Minh nữa, biểu diễn xiếc à?
Thế thì lạ quá, chẳng lẽ đúng là tôi hoa mắt thật? Không giống, có lẽ là do xăm âm quá tà môn.
Thôi, không để ý nhiều nữa, xăm âm có tác dụng, tôi lại kiếm được tiền, thế là vẹn cả đôi đường rồi, cái khác có muốn quản cũng không quản được.
Hôm nay lại thu về một trăm nghìn tệ, sớm được gặp lại ông nội hơn một chút rồi.
Từ Mộng hai mươi nghìn tệ, Tô Tình mười nghìn tệ, Tô Vũ mười nghìn tệ, Vương Hinh một trăm hai mươi nghìn tệ, Ngô Minh một trăm nghìn tệ, tiền mua mực xăm quỷ hết tổng cộng là ba mươi nghìn tệ, trong khoảng một tuần, tôi đã kiếm được hai trăm ba mươi nghìn tệ.
Nói thật, xăm âm vẫn kiếm được hơn, nếu chỉ xăm dương thì chắc phải xăm đến nhừ tay, xem ra vẫn phải tiếp tục nhận đơn xăm âm, một đơn âm bằng mười đơn dương rồi.
Chừng đến trưa hôm sau Ngô Minh báo tin tốt cho Hưng lùn. Ông ta không nói rõ, chỉ hỏi Hưng lùn có từng nghe nói đến uy danh một đêm mười ba lần không? Bà vợ của ông ta rên la suốt một đêm, đó là một trải nghiệm chưa từng có bao giờ.
Tôi bảo ông ta đừng mừng quá, nên tiết chế thì vẫn nên tiết chế, đừng để đến lúc chơi quá rồi lại đi vào vết xe đổ, hình xăm đó không phải vạn năng đâu.
Không biết vì sao Hưng lùn lại bắt đầu ngưỡng mộ, hỏi có thể xăm miễn phí cho ông ấy một hình Cẩm Lân Nhiêm không?
Tôi nói chú chỉ giỏi nghĩ bậy, giá nguyên liệu để xăm đã mất mười nghìn tệ rồi, chú còn muốn miễn phí, với cả thứ đó chú cũng đâu có dùng đến đâu, tôi xăm rồi, chú sẽ mỏi tay lắm đấy.
"Cái cậu này!" Hưng lùn mắng tôi một câu, sau đó cũng không nhắc đến chuyện này nữa.
Tôi tưởng cứ như vậy là xong chuyện của Ngô Minh, từ nay hai vợ chồng sống bên nhau hạnh phúc, nhưng sự việc lại phát triển theo hướng không ai ngờ đến, cuối cùng lại thành bi kịch.
Bi kịch của Ngô Minh xảy ra sau đó nửa năm, hôm ấy Hưng lùn đưa tôi đến bệnh viện thăm ông ta, bởi vì ông ta thành thái giám rồi!
Hóa ra sau khi Ngô Minh "khỏe" lại thì không hề giữ mình, có lẽ tình cảm của ông ta và vợ mình không phải tình yêu thực sự, nếu không phải Ngô Minh có khuyết điểm kia thì ông ta có lấy người vợ như Tinh Tinh không?
Ban đầu hai người đúng là vẫn rất ổn, hơn nữa còn càng ngày càng yêu thương nhau, nhưng một người đàn ông đẹp trai bình thường rất hay đào hoa, hàng ngày phải nhìn một người phụ nữ vừa mập vừa xấu, Ngô Minh chán rồi.
Ngô Minh ngoại tình, hơn nữa còn là kiểu cứ cách một thời gian lại đổi một người, ban đầu còn vụng trộm, sau đó thì càng ngày càng ngang ngược, hoàn toàn không ngó ngàng gì đến Tinh Tinh, thậm chí còn trêu đùa người phụ nữ khác ngay trước mặt Tinh Tinh.
Dựa vào bề ngoài đẹp trai và kỹ năng khiến phụ nữ mê đắm kia, Ngô Minh càng ngày càng có nhiều phụ nữ, thậm chí còn có vài nữ đại gia tuyên bố muốn bao nuôi ông ta, làm sao ông ta còn ngó ngàng đến người vợ tào khang của mình nữa?
Ban đầu vì khiếm khuyết nên mới lựa chọn Tinh Tinh, giờ ông ta khỏe lại rồi, Tinh Tinh trở thành chướng ngại vật của ông ta.
Cuối cùng Ngô Minh đòi ly hôn, cho dù Tinh Tinh khóc lóc làm ầm ĩ như thế nào đều không có tác dụng, ông ta muốn đá người vợ mập vừa đen vừa xấu này đi từ lâu rồi.
Cuối cùng, Tinh Tinh khóc mãi rồi lại bật cười, biểu cảm vô cùng tuyệt vọng. Bà ấy không níu kéo nữa, nhưng bà hi vọng được ăn bữa cơm cuối cùng với Ngô Minh. Ngô Minh không nghĩ ngợi nhiều, bèn đồng ý.
Bữa cơm đó đã khiến Ngô Minh biến thành thái giám. Yêu càng sâu đậm thì hận càng đậm sâu, sự lăng nhăng và tuyệt tình của Ngô Minh đã khiến Tinh Tinh phát điên hoàn toàn.
Tinh Tinh bỏ thuốc vào canh, đến khi Ngô Minh tỉnh lại thì ông ta đã bị trói vào ghế rồi.
Trong trạng thái tỉnh táo hoàn toàn, Tinh Tinh chậm rãi biến Ngô Minh thành thái giám, mãi mãi không còn khả năng ngoại tình được nữa.
Nói thật, chỉ nghe cái này thôi, chắc là đám đàn ông chúng ta đều cảm thấy chỗ nào đó hơi đau đau nhỉ, càng khỏi phải nói đến Ngô Minh phải đích thân trải nghiệm nữa.
Tinh Tinh đã trả hết tất cả đau khổ của mình cho gã đàn ông khốn nạn kia bằng những nhát dao đó.
Sau đó, Tinh Tinh xé nát đăng ký kết hôn rồi nhảy lầu.
Tinh Tinh nói, Ngô Minh mãi mãi không thể ngoại tình được nữa, còn bà ta thì cũng mãi mãi không ly hôn với Ngô Minh.
Có lẽ bà ta vẫn còn yêu gã đàn ông khốn nạn đó, nhưng cũng rất hận!
Tinh Tinh nhảy lầu chết, còn Ngô Minh thì được đưa đến bệnh viện. Bác sĩ lắc đầu nói không còn cách nào nữa, đưa đến quá muộn, hơn nữa thứ đó đã bị Tinh Tinh băm nát rồi, không thể ghép lại được.
Chúng tôi là cọng rơm cứu mạng cuối cùng của Ngô Minh, khi chúng tôi đến bệnh viện, ông ta nhịn đau quỳ xuống trước mặt tôi, xin tôi cứu ông ta.
Tôi cười, ông tưởng xăm quỷ là phép tiên à? Thứ đã không còn mà còn có thể biến ra cho ông?
Tự tạo nghiệp thì không thể sống, đi đến bước đường này là do bản thân ông gây ra, năm xưa tôi đã dùng hình xăm để cứu ông một lần, là bản thân ông không biết trân trọng.
Nhưng cho dù tôi nói gì, Ngô Minh đều không chịu nghe, làm gì có gã đàn ông nào cam tâm chịu để mình biến thành thái giám? Ông ta mặc kệ cơn đau, dập đầu lạy tôi, chẳng mấy chốc quần ông ta đã đỏ rực lên, chắc là vết khâu lại rách ra rồi.
Tôi nói cho dù tôi xăm cho ông ta thì ông ta có tiền không? Nếu thực sự có hình xăm lợi hại như vậy, giá chắc chắn không dưới một trăm nghìn tệ, có khi còn gấp mười lần.
Ngô Minh nói ông ta không có nhưng bồ ông ta có, chỉ cần có thể giúp ông ta khỏe lại, bao nhiêu tiền ông ta cũng đưa.
Vừa nói, ông ta vừa hoảng loạn gọi điện cho người yêu, trong đó có mấy người là nữ đại gia, nhưng tất cả mọi người, đừng nói đến tiền, chẳng mấy người nghe máy của ông ta, người nghe máy thì chưa nói được vài câu đã cúp ngang.
Cái bộ dạng Ngô Minh bây giờ, ông ta đã thành thái giám rồi, ai thèm ông ta nữa, tưởng những người phụ nữ đó yêu ông ta thật à? Người yêu thật thì sẽ không theo ông ta dù biết ông ta đã có vợ rồi.
Khi đó tôi đã vỗ vai Ngô Minh rồi nói: "Ông đừng gọi nữa, người phụ nữ chấp nhận cho ông tiền vô điều kiện đã bị ông hại chết rồi, người đó đã không còn trong danh bạ điện thoại của ông nữa rồi."
Ngô Minh sững ra, điện thoại đang cầm trên tay rơi xuống đất, sau đó ông ta ôm đầu khóc to.
Tôi không biết vì sao ông ta lại suy sụp như vậy, Hưng lùn sợ ông ta xảy ra chuyện nên vội vàng gọi bác sĩ và y tá đến, sau đó tôi ra về, còn Hưng lùn trọng tình nghĩa nên ở lại chăm sóc ông ta một thời gian. Sau này tôi có nghe ông ta về một làng quê hẻo lánh, không còn tin tức gì nữa.
Những chuyện đó của Ngô Minh xảy ra vào nửa năm sau, bây giờ chúng ta cùng quay về thời điểm hiện tại.
Xăm hình Cẩm Lân Nhiêm cho Ngô Minh xong, hai ngày sau đó không có mối làm ăn gì, sương sớm của Từ Mộng cũng chưa đến thời điểm, còn con bé Tô Tình kia thì không hề thấy xuất hiện.
Nhân lúc rảnh rỗi, tôi lấy địa chỉ của Triệu Đông Lai ra, xem ra đã đến lúc để đi tìm hai cô vợ song sinh của tôi rồi!