Chương 23: Mộng tưởng tan vỡ

Tôi mới đến thành phố Trung Hải chưa lâu, cũng may ông tôi có cho tôi địa chỉ, không thì tôi thực sự không biết nên đi đâu tìm ông ấy. Nếu lạc mất đôi song sinh đó thì lỗ quá, lấy một người thôi cũng tốt hơn độc thân như bây giờ rồi.

Tôi đóng cửa tiệm xăm rồi cùng Hưng lùn bắt xe đến địa chỉ mà ông nội cho tôi.

Đến rồi mới nhận ra, nơi này là khu người giàu có tiếng trong thành phố Trung Hải, một hàng các tòa biệt thự cao cấp sừng sững trước mặt chúng tôi, khu dân cư này vô cùng xa hoa.

Ông tôi đúng là người ông tốt, thế này là ông đã cho tôi hai cô vợ song sinh, còn kiếm thêm một ông bố vợ giàu có nữa. Tôi mừng thầm trong bụng, chưa biết chừng tôi còn không cần phải vất vả kiếm một trăm triệu kia nữa.

Không phải ai cũng có thể vào được khu người giàu, bảo vệ nói rồi, phải có thẻ cư dân thì mới vào được, hoặc là có chủ hộ dẫn vào, hai chúng tôi không được vào trong.

Bất lực, tôi đành phải hỏi bảo vệ có phải ở đây có một chủ hộ tên Triệu Đông Lai có hai cô con gái sinh đôi không.

Một bảo vệ trong số đó trông nhiều tuổi hơn, nói hồi trước đúng là có người như vậy, nhưng sau đó ông ấy dẫn theo hai cô con gái chuyển đi rồi, biệt thự cũng bán rồi.

Chuyển đi rồi? Ô, thế thì tôi phải đi đâu tìm đây? Thành phố Trung Hải lớn thế này, người tên Triệu Đông Lai chắc phải nhiều lám, thế này có khác gì mò kim đáy bể đâu? Hơn nữa tôi còn chưa từng gặp ông ta bao giờ.

Tôi vội vàng hỏi người bảo vệ kia vì sao ông ấy lại chuyển đi, chuyển đi đâu rồi?

Bảo vệ nói chuyển đi đâu thì ông ấy không biết, chỉ biết là ông ấy muốn tránh một người nên mới chuyển đi. Triệu Đông Lai đã ở đây rất lâu rồi, chắc chắn người đó phải có gì khủng khiếp lắm nên có phải bán biệt thự chuyển đi cũng phải tránh bằng được.

Ông bảo vệ này nói như không nói, tôi hắt hơi liên tục, Hưng lùn hỏi có phải tôi bị cảm rồi không?

Tôi lắc đầu, nói không phải, cảm giác như có ai đó đang chửi tôi!

Triệu Đông Lai chuyển đi rồi, thế thì hết duyên với tôi rồi. Biển người đông đúc, khả năng tôi có thể tìm được ông ta gần như bằng không.

Tôi bỗng muốn khóc, hai cô vợ sinh đôi của tôi ơi!

Cặp chị em sinh đôi là mơ ước của mỗi gã đàn ông, tôi những tưởng ước mơ xa vời đó sắp thực hiện được rồi, ai ngờ lại bị tát cho một cái rõ đau.

Tôi không muốn tỉnh nhưng lại không thể không tỉnh, suy cho cùng mộng tưởng vẫn tan vỡ rồi.

Tôi xé tờ địa chỉ rồi ủ rũ bảo Hưng lùn về nhà, nhưng đúng lúc này, một người phụ nữ gọi Hưng lùn lại.

Tôi biết người đó, Hồ Băng Băng, là nữ diễn viên hạng A đang rất hot, cho dù là phim điện ảnh hay phim truyền hình, chỉ cần có chị ta tham gia đóng là sẽ vô cùng hot. Có lúc một vai nữ chính cũng có thể gánh được cả bộ phim.

Hồ Băng Băng rất xinh đẹp, không giống với người nổi tiếng trên mạng, vẻ đẹp của chị ấy rất có nét riêng, rất có phong cách.

Nhưng tôi không hiểu, người như vậy sao lại biết Hưng lùn.

Lúc đó có một chiếc xe sang muốn vào trong khu dân cư, bỗng nhiên Hồ Băng Băng vươn đầu ra từ bên trong cửa sổ xe, gọi Hưng lùn.

Hưng lùn ngớ ra rồi đáp lời, xem ra hai người thực sự có quen nhau!

Hồ Băng Băng vẫy tay với chúng tôi ra hiệu lên xe, Hưng lùn cũng không khách sáo, người đẹp vừa gọi là hai cái chân ngắn lon ton chạy lên ngay, tôi cũng đành phải đi theo.

Đó là một chiếc Maserati, đây là lần đầu tiên trong đời tôi được ngồi dòng xe này, cảm giác thỏa mãn bỗng bùng lên.

Trong chỉ có Hồng Băng Băng và một trợ lý, trợ lý của chị ấy cũng rất xinh đẹp, dáng người mảnh dẻ.

Chúng tôi lên xe rồi, tài xế bèn lái xe vào trong. Trên xe, Hồ Băng Băng hỏi Hưng lùn rằng Đường lão tiên sinh đâu? Mấy năm nay không liên lạc được với ông ấy, tiệm xăm cũng đóng rồi.

Rất rõ ràng, chị ấy đang hỏi ông tôi, chẳng lẽ diễn viên hạng A này cũng muốn xăm quỷ?

Hưng lùn bèn chỉ vào tôi và nói: "Cô Hồ, đây là cháu trai của Đường lão tiên sinh, Đường Hạo, nếu cô muốn xăm quỷ thì có thể tìm cậu ấy."

"Ồ, trẻ vậy sao?" Hồ Băng Băng vừa nhìn tôi vừa cau mày, có vẻ không tin tưởng tôi cho lắm.

Cũng không thể trách chị ấy được, có câu nói thế này, trên mặt không có râu, làm việc không chắc chắn, ông tôi từng nói, đặc biệt là mảng việc âm, tuổi càng cao thì càng đáng tin!

Đương nhiên, tôi ăn cơm nghề này, kỹ năng xăm cũng không tệ, tất nhiên không muốn bị người khác coi thường rồi.

"Cô Hồ yên tâm, tác dụng của hình tôi xăm chắc chắn không kém hơn ông tôi, những gì ông tôi biết, tôi đều biết."

Lời này có hơi quá nhưng không nhiều, ông tôi đã dạy hết tất cả kỹ năng xăm hình cho tôi rồi.

"Vậy à? Thế Băng Băng cần nhờ Đường tiểu tiên sinh xăm cho một hình!"

Trong lúc Hồ Băng Băng nói, chúng tôi đã đến trước một tòa biệt thự hai tầng, chị ấy mời chúng tôi vào trong, trang hoàng bên trong chỉ có thể hình dung bằng hai từ xa hoa và lộng lẫy.

Hồ Băng Băng nói chuyện với chúng tôi một lát rồi nói vào chủ đề chính, đó chính là nguyên nhân chị ấy muốn xin hình xăm.

Hóa ra khi chị ấy mới nổi tiếng, chị ấy đã có người yêu, hơn nữa còn từng mang thai.

Nhưng khi đó chị ấy không thể sinh con, càng không thể để người hâm mộ biết mình có người yêu, không thì chị ấy sẽ đi đời.

Sau đó chị ấy giấu người yêu và bỏ đứa bé, vì vậy người yêu cãi nhau với chị ấy một trận rất to, kết quả là chia tay.

Thực ra chuyện này cũng không có gì, sự nghiệp của Hồ Băng Băng lên như diều gặp gió, mất đi một mối tình thì cũng có thể tìm được mối tốt hơn. Nhưng từ sau khi chị ấy bỏ đứa bé, đêm nào cũng nằm mơ ác mộng, mơ thấy một thai nhi người toàn là máu đến tìm chị ấy.

Thai nhi đó trèo từ chân lên lưng chị ấy, sau đó cứ gọi mẹ mãi. Hồ Băng Băng muốn kéo nó xuống nhưng lại vặn đứt đầu nó.

Cái đầu đáng sợ đó vẫn còn phát ra âm thanh, hỏi: "Mẹ, mẹ lại muốn giết con à?"

Hồ Băng Băng sợ đến bừng tỉnh giấc, cơn ác mộng đó đã kéo dài rất lâu rồi, đêm nào cũng là thai nhi mình toàn là máu, nó còn chưa thành hình, người nhăn nheo như ngâm trong nước máu quá lâu. Người nó chỉ cần nhúc nhích là sẽ vặn vẹo, trông rất đáng sợ.

Ban đầu chỉ là mơ, sau đó chị ấy thực sự nhìn thấy thai nhi đó.

Có lúc ở gầm giường, có lúc trong tủ áo, có lúc lại là góc tối trong phòng, có lúc thì ở trong tủ lạnh, người nó toàn là máu, không chỗ nào không có.

Buổi tối, vừa tắt đèn là nó sẽ bò ra gọi mẹ, thế nên Hồ Băng Băng không dám tắt đèn ngủ, cũng không dám ở một mình trong nhà, lúc nào cũng phải có trợ lý ở cùng.

Ban đầu Hồ Băng Băng tưởng mình có vấn đề về tinh thần, nhưng chị ấy đã đi gặp bác sĩ, không có vấn đề gì cả. Chị ấy lại đi tìm hòa thượng niệm kinh cầu siêu cho cái thai mình đã phá bỏ nhưng không có tác dụng. Chị ấy lại mời đạo sĩ về trừ tà, hi vọng có thể đuổi được thai nhi toàn máu kia đi, nhưng không có tác dụng. Chị ấy vô cùng nghi ngờ có phải người mình mời là lừa đảo không, không có chút tích sự nào hết.

Lúc này chị ấy nhớ đến xăm quỷ, cũng nhớ đến ông tôi.

Thực ra Hồ Băng Băng đã biết xăm quỷ từ lâu rồi, chị ấy từng đến tiệm xăm, từng gặp ông tôi, khi đó chị ấy vẫn chưa nổi tiếng, chỉ là một nghệ sĩ được công ty quản lý bồi dưỡng, chị ấy đi cùng với ông chủ.

Sự thần kỳ của xăm quỷ, những thứ ông tôi xăm đều khiến chị ấy không thể quên đến tận bây giờ.