Mang tâm trạng thử một lần xem sao, tôi quyết định xăm hình Cẩm Lân Nhiêm cho người bạn Ngô Minh của Hưng lùn. Có điều trước khi xăm, tôi phải hỏi rõ về tình hình của ông ta đã.
Tôi nói đàn ông có vấn đề đúng là khó nói, nhưng chú không nên đi bệnh viện à? Sao lại nghĩ đến chuyện gửi gắm hi vọng vào xăm quỷ chứ?
Ngô Minh nói, thực ra bệnh này của ông ta đã đến rất nhiều bệnh viện để khám rồi, không thể chữa khỏi hẳn được. Đều tại ông ta hồi trẻ không biết kiềm chế, thay bạn gái quá nhiều. Cái gì dùng nhiều rồi thì cũng sẽ kém đi mà.
Hay lắm, nghe ông ta nói vậy, người chưa mảnh tình vắt vai như tôi và Hưng lùn đều vô cùng ngưỡng mộ. Ngô Minh cũng đẹp trai, ông ta đứng chung với Hưng lùn cảm giác như Võ Tòng đứng chung với Võ Đại Lang vậy.
Ngô Minh nói, từ đó về sau ông ta không chạm vào phụ nữ nữa, cũng không thể chạm được, ai bảo ông ta bất lực cơ!
Nhưng ông ta cũng may mắn, gặp được tình yêu đích thực, cũng đã kết hôn rồi. Người vợ hiện giờ của Ngô Minh không để ý mấy chuyện này, nhưng ông ta rất áy náy, từ sau khi lấy nhau, ông ta chưa từng thực hiện trách nhiệm của người chồng, hai người mang danh vợ chồng nhưng chưa từng làm gì. Ngô Minh vẫn luôn muốn chữa khỏi chứng bệnh này, nhưng đi khám ở rất nhiều bệnh viện rồi vẫn không có tác dụng, cho đến hôm nay gặp được Hưng lùn.
Vốn nào có ai thích nói chuyện như thế ra ngoài, nhưng Ngô Minh và Hưng lùn đã thân thiết từ khi còn ở cô nhi viện, ông ta bèn kể mối khổ não này với Hưng lùn.
Hưng lùn vừa nghe liền nhớ đến ông tôi từng xăm âm cho một người giống vậy, hình như hiệu quả cũng tốt, thế là bèn kéo Ngô Minh về đây.
Ôi, đúng là người đẹp thì "em trai" khổ! Tôi còn tưởng là bị làm sao, hóa ra là lao lực quá độ. Tuy chuyện này đúng là không may, nhưng trước đó thì rõ là may mà!
Tôi nói, thực ra đúng là có hình xăm âm như vậy, nhưng giá hơi đắt, phải một trăm nghìn tệ! Nhưng nếu không có tác dụng thì tôi có thể hoàn lại toàn bộ tiền, tuyệt đối không lấy một xu.
"Đắt vậy sao!" Ngô Minh trở nên căng thẳng, ông ta nói nhiều tiền như vậy thì đi đâu gom được? Một trăm nghìn tệ không phải con số nhỏ đối với ông ta.
Thế thì tôi cũng không giúp gì được, bởi vì chỗ tôi không phải là chỗ làm từ thiện. Không tiền thì tôi không xăm đâu, tôi còn đang góp tiền cứu ông tôi kìa.
Ngô Minh nghĩ một lúc rồi ra ngoài gọi điện, sau khi vào, ông ta nói vợ ông ta đang đi góp tiền, có lẽ sẽ có nhanh thôi.
Chừng hai tiếng sau, một người phụ nữ hơi đậm người vội vã chạy đến, người này chính là vợ của Ngô Minh, mặt mũi không đẹp lắm, da còn hơi ngăm, ngoại hình kém xa Ngô Minh, nhưng người ta yêu nhau thật lòng, như vậy có tính là gì.
Vợ Ngô Minh tên Tinh Tinh, bà ấy thực sự rất yêu Ngô Minh, một trăm nghìn tệ này cũng là tiền của bà ấy, hơn nữa dù đang đi làm nhưng bà ấy vẫn mang tiền đến cho ông ta.
Nhận được tiền xong, tôi cũng không lâu la nữa, vội vàng xăm hình Cẩm Lân Nhiêm cho Ngô Minh.
Cẩm Lân Nhiêm có màu sắc sặc sỡ như gấm thời cổ, vảy thì biến hóa khó lường, hai bên mông vẫn còn dấu thoái hóa của hai chân, mình nó trước thô sau mảnh, phần đuôi thì mảnh như kim thép, có thể đâm xuyên được qua trăm đồng xu, có thể quấn chết người và động vật rồi nuốt chửng.
Trông thì giống rắn, nhưng xăm thì khó hơn rắn, phải tốn rất nhiều thời gian.
Để có hiệu quả hơn, tôi quyết định xăm hình xăm này ở mé trong đùi, môi trường ở đó cũng thích hợp cho sinh vật ưa bóng râm như Cẩm Lân Nhiêm.
Sau khi mọi thứ đã chuẩn bị xong xuôi, tôi vỗ trán, hình như quên mất một chuyện là chưa mua ma để làm mực xăm!
Tôi bảo Ngô Minh chờ một lát rồi vội vàng đi gọi điện cho Hồng Ngũ.
Cuộc gọi được kết nối nhưng bên Hồng Ngũ không có âm thanh, tôi gọi mấy lần Hồng Ngũ gia nhưng không ai trả lời, nhưng tôi vẫn có thể cảm nhận được đầu bên đó có người.
Tôi thắc mắc, thế là sao? Không có tín hiệu hay là điện thoại có vấn đề?
Tôi vỗ điện thoại mấy lần nhưng vẫn không có tiếng, đúng lúc này thì tôi bỗng nghe thấy tiếng Hồng Ngũ chửi vọng từ bên kia sang.
"Chết rồi còn bắt máy cái gì, cút ra chỗ khác, chờ mấy hôm nữa chơi chán rồi thì cho vào lò xác đốt nhé."
Chết rồi? Chẳng lẽ người bắt máy tôi... không phải người?
Lò xác chính là cái lò để đốt thi thể trong lò hỏa táng, cho thi thể vào đó, khi ra thì chỉ còn tro cốt thôi.
Vài giây sau, điện thoại vọng ra tiếng cười của Hồng Ngũ. Ông ta xin lỗi tôi mấy tiếng rồi hỏi tôi có việc gì, có phải đến ủng hộ việc kinh doanh của ông ta không?
Tôi nói đừng có phí lời, mau cho tôi một con ma, chỗ tôi có khách, không thể chờ lâu.
Hồng Ngũ cười vui vẻ, nói cuối cùng tôi cũng ngộ ra rồi, sau đó ông ta hỏi tôi muốn xăm hình gì?
Tôi trả lời là xăm Cẩm Lân Nhiêm, khách đến là nam, bị bất lực.
Hồng Ngũ nói hiểu, tháng trước có một "món hàng" để khá lâu rồi, một chàng trai trẻ bị ba nữ đại gia luân phiên cưỡng bức, bị "hút khô".
Sau khi ra khỏi nhà, chàng trai trẻ đó chân run mắt hoa, kết quả thì bất cẩn ngã cầu thang, tràn máu não rồi qua đời, con ma này rất thích hợp để xăm Cẩm Lân Nhiêm.
Giá cả vẫn thế, mười nghìn tệ, chỗ người quen nên để giá tốt, chắc chắn hàng ngon giá rẻ.
Tôi nói đừng có nói linh tinh nữa, mau mang sang đây, tiền không phải vấn đề, bởi vì tôi có thể lời được chín mươi nghìn tệ.
"Được, bây giờ tôi sẽ đích thân mang sang, cậu chờ chút nhé." Hồng Ngũ gia vui vẻ cúp máy.
Ông già này có mối làm ăn là vui như trẻ con được kẹo vậy.
Hồng Ngũ làm việc thực sự rất nhanh, còn nhanh hơn lần trước mấy phút. Khi đưa đến tay tôi, vẫn là ống trúc như lần trước, có điều lần này khác với lần trước, "thứ" bên trong không đòi giết người.
"Tôi không muốn chết, tôi không muốn chết, tôi không muốn bám váy đàn bà nữa, thả tôi ra..."
Trong ống trúc vẫn có âm thanh, nhưng mà là tiếng rên la và cầu xin, thậm chí còn pha lẫn tiếng khóc.
"Cái gì mà không muốn chết, mi đã chết rồi!" Hồng Ngũ vỗ vào ống trúc, âm thanh đó lập tức ngưng bặt.
"Hề hề, cậu trai trẻ này mặt đẹp hàng ngon, phương diện đó ổn lắm, để xăm Cẩm Lân Nhiêm thì chắc chắn hiệu quả tuyệt vời." Hồng Ngũ gia nhận được tiền bèn cười hì hì nói với tôi rồi ra về.
Ông già này mặt mũi thì dữ dằn mà làm ăn thì cười đến không khép được miệng, sống như một con cáo già.
Vào phòng xăm rồi, tôi len lén mở ống trúc ra, sau đó đổ nó vào mực xăm.
Chỉ nghe thấy tiếng xèo một cái, một luồng khói đen trôi ra rồi hòa chung vào mực xăm, giống hệt như lần trước, ống trúc trống rỗng.
Thứ này kỳ lạ quá, lần nào dùng, tôi cũng cảm thấy lông tóc dựng ngược lên.
Sau khi đã có mực xăm âm, tôi bèn bắt đầu xăm hình Cẩm Lân Nhiêm cho Ngô Minh. Xăm mất mấy tiếng đồng hồ, đến khi trời tối mới xong.
Xăm mới xong chưa được mười phút, cũng mới chỉ đủ thời gian ngồi dậy uống ngụm trà, châm điếu thuốc, Ngô Minh đã nói mình có cảm giác rồi. Sức mạnh đã lâu không thấy đó đang dần dần sống dậy, cơ thể cũng cảm thấy căng tràn sức sống.
Ô, thực sự nhanh đến vậy sao? Xăm âm đúng là khác, hiệu quả thực sự rất hoành tráng.
Điều này khiến người vợ ngồi cạnh ông ta mừng rỡ, ầm ĩ đòi về nhà thử. Tôi bảo hai người mau về đi, đừng rải cơm chó chỗ tôi.
Nhưng khi hai người ra về, tôi bỗng thấy một người đàn ông có khuôn mặt tái nhợt đang ôm đùi Ngô Minh. Người đàn ông đó có khuôn mặt trắng bóc, da như rắn, mọc đầy nốt kinh tởm, trên bụng người đó còn có hai cái chân nhỏ dị dạng và một cái đuôi như móc bạc.
Thế này... giống hình xăm Cẩm Lân Nhiêm tôi mới xăm quá thì phải?