Tôi ngơ ngác nhìn cảnh tượng xuất hiện đột ngột, cho dù là ma trơi lơ lửng trong không trung hay là người giấy khiêng kiệu đều vô cùng kỳ lạ, cảm giác đó quỷ dị đến mức có thể khiến bạn dựng ngược tóc gáy, gan bàn chân như có kiến bò.
Tôi không quá sợ hãi, nhưng cảm giác kỳ dị rờn rợn đó vẫn xông thẳng lên não tôi.
"Kẻ nào, đừng giả thần giả quỷ trước mặt bản thiên sư!" Tô Tình quát to.
"Ha ha ha..."
Giọng the thé của người già vọng từ trong kiệu ra, tiếng cười của bà ta rất khó nghe, lại thêm đương buổi tối, thêm cả bốn người giấy khiêng kiệu, nghe thôi cũng thấy vô cùng đáng sợ rồi.
"Nhóc con, sư phụ cô cũng không dám quát nạt như thế trước mặt ta đâu." Cuối cùng bà già cũng lên tiếng, nhưng bà ta vẫn không đi ra, cỗ kiệu đen làm bằng giấy như không có trọng lượng, hơn nữa còn không nhìn ra được động tĩnh bên trong. Ma trơi màu xanh lá lập lòe như đầu lâu bị cháy lơ lửng trong không trung.
"Ai mà ăn nói ngông cuồng thế, lại còn giả thần giả quỷ." Tô Tình lầm bầm, có phần không phục nhưng chưa biết gốc gác ngọn ngành về đối thủ, cô nàng không dám lỗ mãng.
"Ma trơi dẫn đường, người giấy khiêng kiệu, đó là Quỷ bà!" Có vẻ Hưng lùn khá sợ bà cụ này, nấp phía sau tôi, không dám nói gì.
Nghe Hưng lùn nói vậy, tôi cũng ngờ ngợ ra bà cụ này là ai rồi.
"Hưng lùn, mi ra đây, tiệm xăm này đã đóng cửa hai mươi năm rồi, Đường Vân lại không có ở đây, bây giờ là ai làm chủ?" Dường như bà cụ cũng có quen Hưng lùn.
Hưng lùn không dám ra, vẫn nấp sau lưng tôi. Nhưng có vẻ ông ta không dám không trả lời bà cụ, bàn tay ngắn ngủn của ông ta chỉ vào tôi coi như câu trả lời.
"Ồ, nhìn tuổi tác thì chắc cậu là cháu của Đường Vân hả?" Bà cụ trong kiệu lại hỏi.
Tôi không trả lời ngay mà ngoái lại nhìn Hưng lùn phía sau: "Chú Hưng, đây là ai thế? Có phải chú biết gì về bà ấy không?"
Hưng lùn gật đầu, ông ấy nói bà cụ này có biệt danh là Quỷ bà, tên thật thì không biết là gì.
Quỷ bà vốn là vu sĩ phía nam, năm bà ta hai mươi tám tuổi, bà ta lấy một ông già chuyên làm người giấy đã sáu mươi tuổi.
Ông già đó có thuật làm người giấy xuất thần nhập hóa, đồn rằng người giấy do ông ta làm có thể đi lại hoạt động như người thật, vô cùng kỳ lạ. Quỷ bà trẻ tuổi lấy ông ta chính là vì ngón nghề này của ông ta.
Sau khi Quỷ bà sinh cho ông ta một đứa con trai, cuối cùng ông già cũng chịu dạy thuật làm người giấy cho bà ta. Quỷ bà kết hợp vu thuật của mình với thuật làm người giấy, hình thành nên một loại âm thuật mới.
m thuật của bà ta vô cùng tà môn, nghe nói người giấy do Quỷ bà tạo ra có thể giết người thay bà ta như âm binh.
Có lời đồn rằng, từng có một ngôi làng đã bị giết sạch chỉ trong một đêm, cả người lẫn động vật đều chết cả. Trong đống xác đó, người thụ lý vụ án đã tìm được rất nhiều người giấy.
Đương nhiên, thời đại này không thể có chuyện dựa vào đống người giấy và một lời đồn là có thể phán người ta có tội, không có khả năng một người đàn bà như bà ta có thể đồ sát cả ngôi làng, đương nhiên Quỷ bà không bị kết án.
Còn nữa, Quỷ bà này không chỉ có âm thuật tà môn, hành xử cũng vô cùng tàn nhẫn.
Năm xưa bà ta cưới ông già kia là để lừa ngón nghề của người ta, sau khi lấy được thuật làm người giấy, bà ta bèn biến ông già và con trai thành người giấy, còn để ngay trước cửa nhà rồi đốt đi, bạn nói xem có tàn nhẫn không?
Chính vì vậy nên Hưng lùn mới sợ bà ta, ngày trước, khi ông tôi còn làm chủ tiệm, Quỷ bà này có đến xin hình xăm mấy lần, cũng từng gặp Hưng lùn. Có điều lần nào ông tôi cũng từ chối, Quỷ bà không dám làm gì trước mặt ông tôi nên chạy mất, sau đó cũng không đến nữa.
Hưng lùn nói xong thì rụt cổ lại, sợ Quỷ bà bên ngoài thấy rõ. Ông ta nói lỡ Quỷ bà kia có ý kiến với ông ta, biến ông ta thành người giấy thì chết.
Người như vậy thực sự rất đáng sợ, nhưng tối nay bà ta đến đây làm gì? Chẳng lẽ lại đến để xin xăm?
Tôi không muốn xăm cho bà ta, nhưng tôi không có bản lĩnh như ông tôi, từ chối bà ta rồi liệu có bị trả đũa không?
Tôi nhìn sang Tô Tình bên cạnh, bà cô này có đối phó nổi với Quỷ bà không?
"Mau nói đi, cậu có phải cháu trai của Đường Vân không?" Quỷ bà thấy tôi không trả lời bèn hỏi lại lần nữa, nhưng giọng lần này sắc hơn hẳn.
"Không sai, cháu chính là cháu trai của ông Đường Vân, tên Đường Hạo. Xin hỏi tối muộn thế này, bà ghé thăm là có việc gì?"
Tôi vừa trả lời vừa thầm tính trong lòng, nếu bà ta xin xăm thì tôi có nên xăm cho bà ta không? Nếu từ chối thì tôi nên dùng lý do gì?
Nhưng việc xảy ra nằm ngoài dự đoán của tôi, Quỷ bà này không đến để xin xăm mà là đến để ngăn Từ Mộng phá thai.
Quỷ bà nói, tốt nhất chúng tôi đừng can dự vào việc của Từ Mộng, chị ấy là người do nhà họ Lâm chọn. Đứa con trai duy nhất của Lâm lão gia, Lâm Phong bị bệnh chết rồi, chính là Quỷ bà dùng thuật mượn xác hoàn hồn để giúp Lâm Phong hồi sinh tạm thời, sau đó thuận lợi khiến Từ Mộng mang thai.
Cái thai đó là người nối dõi cuối cùng của nhà họ Lâm, chúng tôi dám động tay vào, hậu quả tự chịu!
Hóa ra cao nhân bày kế sau lưng chính là vị Quỷ bà này! Vì nhà họ Lâm mà coi Từ Mộng làm công cụ, mặc kệ sự sống chết của chị ấy? Hừ, Quỷ bà này quá tàn nhẫn.
Hơn nữa, mượn bụng sinh con, Từ Mộng đã đồng ý chưa?
"Hà hà hà..." Quỷ bà nghe tôi nói vậy thì cười âm hiểm, tiếng cười đó khiến người ta không rét mà run.
"Từ Mộng làm nghề gì, cậu còn rõ hơn ta. Sau khi việc thành, nhà họ Lâm sẽ không bạc đãi cô ta đâu, đằng nào thì cơ thể của cô ta cũng để người khác dùng mà."
"Cậu tưởng ta muốn tìm một người đàn bà như vậy để kế thừa hương hỏa cho nhà họ Lâm à? Chỉ vì bát tự của người đàn bà này có mệnh nhưng không vận, trời sinh đã là người số khổ. Cô ta còn tuổi chuột, sinh vào lúc mười hai giờ đêm, trong mệnh có mang âm, trừ cô ta ra, không ai thích hợp hơn để mang thai cho người chết."
"Sau khi đứa bé được sinh ra, không cần cô ta chăm, ta tự có cách nuôi nó thành người sống. Đến lúc đó Lâm lão gia sẽ cho cô ta một khoản tiền, như vậy không phải là vẹn cả đôi đường à?"
Ha ha, Quỷ bà này nói nghe thì hay lắm, nếu thực sự vẹn cả đôi đường thì sao không đi tìm thẳng Từ Mộng mà thương lượng, còn phải giở trò, tưởng người ta bị đần thật à?
Sinh con cho người chết đã có nguy hiểm sẵn, ai lại vì tiền mà lấy cả mạng mình ra làm trò đùa chứ.
"Ôi, cái khác thì chưa nói vội, cậu Lâm Phong kia mượn cơ thể người khác, vậy thì đứa con sinh ra có thể là con của nhà họ Lâm không?"
Tôi vẫn luôn thắc mắc vấn đề này, mượn xác hoàn hồn, vậy thì chỉ có hồn là của Lâm Phong, đứa con là của người tài xế đã chết kia mới đúng.
"Ha, cái này thì cậu không cần phải lo, ta tự khắc xử lý bằng vu thuật. Trước đó, ta đã bảo Trần Hiểu Mị ở đó lén đổ nước bùa vào cốc của Từ Mộng suốt một tuần trời rồi."
Hóa ra Trần Hiểu Mị này làm việc cho Lâm lão gia, chẳng trách thà chết cũng không nói ra, có lẽ Lâm lão gia này còn dữ dội hơn cả anh Lý ở tụ điểm ăn chơi, chị ta không dám nói.
Còn nữa, hóa ra Từ Mộng đã bị dùng vu thuật từ trước, bảo sao ngủ với xác chết mà vẫn có thể có con được.
"Nể mặt người lớn trong nhà các người, ta mới nói rõ chuyện này ra, nếu vẫn còn cố tình muốn quản chuyện không đâu, vậy thì lần sau ta sẽ không khách sáo nữa đâu nhé!"
Quỷ bà nói xong, chỉ nghe thấy một tiếng "phụp", chiếc kiệu bỗng cháy rụi cùng với bốn người giấy, ma trơi cũng tắt lịm đi, rơi bụp xuống đất. Hóa ra đó thực sự là đầu lâu, nhưng đã bị đốt cháy đen rồi...
Thế là sao? Chẳng lẽ trong cái kiệu ban nãy không có người? Thế là ai đang nói?
Quỷ bà này, quá đáng sợ.