Với cái giọng và cách ăn nói này, tôi không cần nghĩ cũng biết là Tô Tình, tuy chỉ gặp có một lần nhưng ấn tượng về sự đanh đá của cô nàng thì vô cùng sâu sắc.
Vừa hay, đằng nào thì cô nàng cũng là thiên sư, có lẽ cô ấy sẽ có cách xử lý vụ có con với người chết.
Tô Tình vào trong, vừa thấy tôi đã chửi, nói cái gì mà không phải chỉ nợ có hai mươi nghìn tệ thôi à? Có cần phải đi mách chị gái cô ta không? Có phải cô ta không trả đâu.
Tôi nói, chuyện tiền bạc gác sang một bên, sau đó bèn kéo cô ta lại hỏi có thể giải quyết được vụ có con với người chết không? Nếu được thì tiền có thể hoãn lại vài hôm.
Tôi có cho Tô Tình tài khoản rồi, nếu cô ta thực sự có tiền thì đã chuyển cho tôi từ lâu. Đằng nào cũng không có tiền, thế thì để cô ta giúp một tay, đỡ phải đi tìm Trương Thanh, phiền lắm.
"Con với người chết? Nghiêm trọng vậy sao? Là cô à?" Tô Tình cau mày, nhìn sang Từ Mộng.
Từ Mộng lau nước mắt, gật đầu đáp phải, còn kể lại đầu đuôi câu chuyện cho Tô Tình nghe.
Tô Tình tức giận, cô ta nói đúng là không coi phụ nữ là người. Cái thai này dù có phá đi hay sinh ra thì người mẹ đều sẽ bị đại thương nguyên khí, nặng thì mất mạng, nhẹ thì bệnh tật liên miên, sau này muốn sinh con rất khó.
Mượn xác hoàn hồn rồi lại mượn bụng sinh con, âm mưu phía sau này rõ ràng là coi phụ nữ như công cụ, vì một người đã chết mà không màng sự sống chết của người sống, quá đáng ghét.
Tô Tình vừa tức giận vừa nhìn Từ Mộng một cách thương xót, cho dù cô ấy không quen Từ Mộng nhưng vẫn cảm thấy bất bình thay chị ấy.
Tôi nói có tức cũng không có tác dụng gì, phải giải quyết vấn đề hiện giờ, Từ Mộng mang thai con của người chết, rốt cuộc nên giải quyết thế nào? Thiên sư các cô có cách gì không?
Tô Tình suy nghĩ một lát rồi nói chắc chắn phải bỏ cái thai này, tuyệt đối không thể sinh nó ra.
Điểm khó duy nhất chính là sẽ tổn hại rất nhiều đến cơ thể người mẹ, hơn nữa còn có một ít thi khí sót lại trong bụng, sau này sức khỏe sẽ yếu đi, bệnh vặt liên tục.
Nhưng phái thiên sư có một thứ tên là thuốc tiêu xác, có thể phá bỏ cái thai này, mức độ nguy hại cũng có thể giảm xuống mức thấp nhất.
Thuốc tiêu xác? Tôi nghe thấy cái tên này thì rùng mình, thứ này không phải dùng để xử lý xác chết à? Chỉ cần đổ thứ này lên xác chết là có thể hòa tan cả cái xác, đến xương cũng tan thành nước, không khác axit là bao.
Tô Tình nói không phải loại thuốc đó, loại thuốc tiêu xác của cô nàng chuyên dùng để xử lý với thai của người chết, là loại thuốc pha bằng sương sớm mùng một và ngày rằm, thêm với bùa tiêu xác.
Một ngày lấy sáng làm đầu, sương sớm nhiều dương khí nhất trong một ngày, đặc biệt là những ngày như mùng một và ngày rằm, lại thêm bùa tiêu xác, chắc chắn có thể hóa bỏ được cái thai trong bụng Từ Mộng, hơn nữa còn không gây hại đến cơ thể quá nhiều. Nhưng tổn hại sức khỏe không thể tránh được, có điều sau này vẫn có thể bồi bổ lại.
Nhưng loại nước sương này không dễ kiếm, phải chờ ngày, hôm nay đã là mùng tám rồi, chờ một tuần nữa là được, còn phải mua bùa tiêu xác, một tờ khoảng năm nghìn tệ.
Tình hình bây giờ, đừng nói là năm nghìn, có là năm mươi nghìn thì Từ Mộng cũng không chê đắt, chỉ cần có thể phá bỏ cái thai đáng sợ này là được. Nhưng mùng một đã qua, muốn lấy sương sớm ngày rằm thì phải chờ một tuần nữa.
Nói chung là không thể làm ra ngay được, cứ chờ trước đã. Có hi vọng rồi, sắc mặt Từ Mộng cũng dịu đi một chút.
Đúng lúc này, bỗng nhiên âm phong nổi lên, cánh cửa sổ đập dữ dội. Có một bóng đen bò trườn bên ngoài, kẻ đó tứ chi chạm đất, vặn vẹo bằng một tư thế rất đáng sợ như Sadako trong phim kinh dị, dường như có thể bò về phía chúng tôi bất cứ lúc nào.
"Cha mẹ ơi, có ma, cậu chủ ơi!" Hưng lùn sợ hãi nấp ra sau lưng chúng tôi, kêu ầm ĩ lên.
Tôi hơi thắc mắc, trước đó không phải ông còn nói vanh vách ra à? Sao vừa gặp ma đã sợ đến mức muốn tè ra quần rồi.
Hưng lùn nói, ông ta chỉ biết kiến thức lý thuyết, bắt ma thì không biết, đã thế con ma này còn đáng sợ quá.
Tôi nói sợ cái gì, trên người Từ Mộng có Quỷ Khất Dạ Xoa, còn có một thiên sư tọa trấn ở đây, con ma đó không dám vào đây đâu.
Tôi không nói sai, con ma đó vặn vẹo bên ngoài cả buổi trời trông rất đáng sợ, lại thêm trời tối om om nên càng thêm phát rợn, nhưng nó lại không dám vào trong.
"Ô, chính là mi khiến con gái nhà người ta mang thai à? Hừ, có gan làm mà không có gan vào đây? Mi như này có xuống âm giới thì cũng chỉ có xuống địa ngục, mãi mãi không được siêu sinh." Tô Tình giận dữ chửi.
Cái miệng Tô Tình đúng là lợi hại, con ma đó bị chọc giận, chầm chậm bò về phía chúng tôi, âm phong cũng lớn dần lên.
Rõ ràng là con ma đó nghe thấy chúng tôi nói muốn phá bỏ cái thai nên cuống lên, định ra dọa chúng tôi, không ngờ vừa ra đã bị Tô Tình chửi té tát, tức lên nên định liều mạng với chúng tôi.
Tô Tình không sợ, cô nàng hừ lạnh một tiếng rồi cầm một lá bùa màu vàng, miệng mấp máy rất nhanh, cứ lầm bầm lầm bầm, không biết là đang đọc lời chú gì.
Tốc độ của cái miệng này, ai làm người yêu của cô nàng thì đúng là có phước!
Nhưng hai bên còn chưa kịp ra tay, chúng tôi bỗng nghe thấy một tiếng động rất to, một bóng đen xuất hiện trên tường.
Bóng đen đó cầm pháp trượng, mặt mũi xấu xí, năm ngón tay dài và mảnh, miệng toàn răng nanh.
Con ma đó thấy vậy thì run lên, nhìn chúng tôi một cách không cam tâm rồi bắt đầu chầm chậm rút ra ngoài.
Thoáng chốc, âm phong tan đi, con ma đó cũng biến mất, ngay sau đó, bóng đen trên tường cũng không còn.
"Hề hề, nhìn đi, con ma đó không sợ thiên sư nhà cô mà sợ hình xăm quỷ của tôi. Ôi, lúc quan trọng vẫn phải trông cậy vào tôi thôi!" Tôi đắc ý nói, không ngờ Tô Tình lại không nhịn được mà đạp tôi một cái, tôi đau đến há hốc miệng, chảy cả nước mắt.
"Hừ, thế mà ban nãy anh còn nấp sau lưng tôi!" Tô Tình khoanh tay trước ngực, vẻ mặt coi thường.
Thôi được rồi, đàn ông đàn ang không chấp nhặt với đàn bà con gái, đằng nào thì tôi cũng không đánh lại nổi cô ta.
Con ma đó đi rồi, bên ngoài lại yên tĩnh trở lại. Tôi bảo Từ Mộng đừng sợ, chỉ cần có hình xăm Quỷ Khất Dạ Xoa, con ma đó có làm gì đi nữa thì cũng khó mà lại gần chị ấy. Chỉ cần chờ hết bảy ngày là có thể phá bỏ cái thai trong bụng chị ấy rồi.
Từ Mộng nói chị ấy hiểu. Sau khi cảm ơn chúng tôi, chị ấy bèn lái chiếc xe Honda đi.
Tôi thầm cảm thán, Từ Mộng số khổ quá, hoàn cảnh gia đình đã kém, sao lại còn gặp phải chuyện như thế này chứ. Nhìn thôi cũng thấy xót rồi!
"Sao? Xót à? Cưới đi, mua một tặng một, không lỗ đâu!" Tô Tình đứng cạnh nói.
Cưới cái đầu cô, bây giờ việc của Từ Mộng đã giải quyết được một nửa, vậy thì tiếp theo là đến việc tiền. Tôi đưa tay ra, hỏi cô nàng bao giờ thì trả tiền?
Tô Tình gạt bay tay tôi ra, nói bây giờ cô nàng không có tiền, tiền tiêu vặt một tháng của cô nàng cũng chỉ có mười nghìn tệ. Tháng này đã móc hết tiền ra đưa tôi rồi, hai mươi nghìn tệ còn lại, cho dù cô nàng không ăn không uống thì cũng phải chờ hai tháng nữa.
Tôi không vui, ban nãy nói là chờ vài ngày chứ không phải là hai tháng.
Tô Tình bảo tôi đừng có được voi đòi tiên, cô ta đồng ý trả đã là tốt lắm rồi, hình xăm của tôi đắt chết đi được, nếu không phải chị gái Tô Vũ của cô ta ép cô ta đến, cô ta cũng không thèm để ý đến tôi.
Tôi nói, này chị gái, tiền nào của nấy, xăm quỷ đắt nhưng cô nói thử xem hiệu quả có tốt không?
Vừa nhắc đến hiệu quả, Tô Tình không nói gì nữa. Sau khi xăm hình Thực Mộng Mô của tôi, cô nàng không còn mơ thấy cơn ác mộng kia nữa, cuối cùng thì buổi tối cũng có thể ngủ một giấc ngon lành rồi.
Tôi nói thế thì được rồi, xăm quỷ đã đạt được hiệu quả mà cô muốn, vậy thì cô cũng phải chấp nhận cái giá mà tôi đưa ra. Thôi được rồi, nếu không có tiền thì trả bằng thể xác đi!
Tô Tình vừa nghe vậy thì trở nên kích động, véo tai tôi rồi chửi: "Ái dà, tôi biết ngay anh là đồ lưu manh bỉ ổi mà, chỉ hai mươi nghìn tệ mà dám giở trò với bà đây, anh muốn xuống nằm với giun đến thế cơ à."
Hưng lùn vừa thấy tình hình không ổn liền vội khuyên Tô Tình, ả này mạnh tay, ông ta sợ tai tôi bị vặn đứt. Nhưng Tô Tình không thèm để ý đến ông ta, càng véo mạnh hơn.
"Ối chao, đau, đau, bỏ tay ra, tôi không có ý đó, ý tôi là cô có thể ở lại làm việc cho tôi để trả nợ." Tôi vội vàng giải thích.
Tô Tình là thiên sư, có rất nhiều việc có thể giúp được, nếu không thì với sắc đẹp của cô ta, kéo thêm cho tôi vài vị khách cũng được.
"Hừ, sao không nói từ đầu đi!" Cuối cùng Tô Tình cũng buông tay, nhưng tôi thì đã đau như muốn rụng cả cái tai ra rồi.
Đúng lúc này bỗng có mấy tiếng lụp bụp, vài đốm ma trơi xanh lè bốc lên bên ngoài.
Dưới sự chỉ dẫn của ma trơi, mấy người giấy kỳ lạ khiêng kiệu chầm chậm đi đến trước cửa tiệm xăm.
Bốn người giấy khiêng kiệu mặc áo liệm, đánh má đỏ rất lạ, hoạt động thì như người sống.
Cái kiệu đó cũng làm bằng giấy, hơn nữa còn cùng màu với trời đêm, trông rất đáng sợ. Tôi không biết ai ngồi trong kiệu, nhưng cảnh tượng đáng sợ đó đã khiến tôi tê dại cả da đầu.