Con với người chết? Tôi và Từ Mộng nhìn nhau, không biết Hưng lùn nói vậy là sao.
"Này, ông lùn chết tiệt kia, ông đừng có mà nói linh tinh, cái gì mà tôi có con với người chết chứ?" Từ Mộng bực bội, chửi ngay.
Hưng lùn cũng không tức giận mà hỏi Từ Mộng dạo này có bị nôn khan, muốn uống máu hay gì đó không.
Từ Mộng đột nhiên không nói gì nữa, tôi thót tim, chẳng lẽ nói trúng rồi? Từ Mộng thực sự có con với người chết rồi?
Hưng lùn nói, có con với người chết cũng không khác gì nhiều có con với người sống, cũng có hiện tượng nôn khan, nhưng với người sống thì sẽ thèm ăn chua, còn với người chết thì sẽ muốn uống máu. Ban nãy ông ta bắt mạch cho Từ Mộng, đúng là có dấu hiệu mang thai, có điều mạch hỉ của chị ấy hơi khác thường.
Mạch hỉ là mạch hoạt, trong Trung y có nói "phụ nữ không đờm thì là có thai", cảm giác khi bắt mạch như có viên ngọc lướt qua đầu ngón tay, rơi xuống đĩa.
Còn mạch của Từ Mộng lại rất đặc biệt, cảm giác rất cứng, khi trượt qua như có gai, rất rõ ràng không phải thai người sống mà là... thai người chết! Nếu Từ Mộng có hiện tượng nôn khan và muốn uống máu, vậy thì mười phần cũng chắc được tám chín phần rồi.
Người sống có con với người chết, vậy thì quá đáng sợ, quá kỳ lạ. Hưng lùn này cũng có bản lĩnh, mới chạm tay một thoáng mà đã biết được có thai hay không, là thai người sống hay thai người chết.
Cuối cùng Từ Mộng cũng nói, chị ấy nói mình cũng không biết vì sao lại như vậy, càng khỏi nói đến chuyện có con với người chết gì. Ban đầu chị ấy chỉ tưởng là mình uống say, vì thường xuyên phải uống rượu với khác nên mới buồn nôn, nhưng sau đó không uống rượu cũng nôn, hơn nữa còn thường xuyên muốn uống máu.
Sao lại xảy ra chuyện như vậy được? Chẳng lẽ là do con ma ám theo Từ Mộng gây ra? Không thể nào, tôi vừa mới xăm hình Quỷ Khất Dạ Xoa cho chị ấy, Vương Hinh cũng có tác dụng, Từ Mộng không thể không có tác dụng được.
Từ Mộng nói có lẽ không liên quan đến con ma đó, bởi vì hình xăm của tôi thực sự có tác dụng.
Trước đây Từ Mộng cứ cảm giác như có thứ gì đó đi theo mình, hơn nữa mình còn không nhìn thấy, cũng không phát hiện được. Sau khi xăm Dạ Xoa, chị ấy có thể cảm nhận được con ma đó đang ở đâu, hơn nữa còn hay có một bóng đen cầm pháp trượng xuất hiện, khi ấy cảm giác về con ma đó biến mất ngay lập tức.
"Vậy thì tốt rồi, chứng tỏ Quỷ Khất Dạ Xoa đã ra dọa con ma kia chạy mất, Dạ Xoa ăn ma quỷ mà, nó không chạy mà được."
Tôi thở phào, không phải hình xăm của tôi có vấn đề là được, tôi còn tưởng là không có tác dụng cơ!
Nhưng lúc này, Từ Mộng lại lắc đầu, nói con ma đó chưa đi.
Từ Mộng chỉ cảm nhận được rằng con ma đó không dám lại gần chị ấy nữa, nhưng nó vẫn đứng ở đằng xa quan sát chị ấy, hơn nữa cảm giác đó còn rất rõ ràng.
Không phải chứ? Thế... thế này là sao? Con ma đó thực sự để ý đến Từ Mộng à? Đã không dám lại gần rồi mà vẫn phải đứng ở xa để nhìn.
Hưng lùn không biết chúng tôi đang nói gì, ngẩn mặt ra nghe, tôi đành phải kể lại toàn bộ câu chuyện của Từ Mộng cho ông ta nghe.
Hưng lùn nghe xong thì vỗ đùi nói, sai rồi, sai hết rồi.
Thứ nhất, con ma đó mượn xác hoàn hồn, hoàn toàn không phải muốn hại chết Từ Mộng, mà là muốn mượn bụng Từ Mộng để mang thai rồi tái sinh. Nếu thực sự muốn giết Từ Mộng thì đã có thể ra tay từ lúc mượn xác hoàn hồn rồi, hoàn toàn không cần phải lằng nhằng như vậy.
Thứ hai, con ma đó không đi cũng không muốn giết Từ Mộng, mà là nó muốn trông đứa con của nó, chờ cái thai sinh ra rồi, nó sẽ đi. Đó cũng là lý do vì sao Dạ Xoa không đuổi được nó, có sợ cũng phải đứng ở xa nhìn.
Thứ ba, thi oán trên người Từ Mộng không phải do thi thể cố tình để lại để giết chị ấy, mà là oán khí của cái kẻ mượn xác hoàn hồn đang này nọ một nửa với Từ Mộng thì đột ngột ngã xuống, kẻ đó không cam tâm.
Nhưng thứ này cũng số đỏ thật, như vậy mà cũng có thể khiến Từ Mộng mang thai, liệu có nhầm không?
Những gì Hưng lùn nói nghe lạ lắm? Người chết đã chết rồi mà vẫn có thể khiến người sống mang thai được? Hơn nữa mới chỉ làm được một nửa, với cả, ai lại rảnh đến mức mượn xác hoàn hồn về để kiếm người sinh con.
Còn nữa, không phải là Trần Hiểu Mị đối đầu với Từ Mộng nên kiếm người về hại chị ấy à? Sao lại biến thành sinh con cho người chết rồi? Nếu không phải như vậy thì vì sao chị ta phải nói dối, hơn nữa còn rất cương quyết, không tiếc cả mạng sống?
Sao tôi cảm thấy chuyện này càng ngày càng kỳ lạ thế?
Hưng lùn nói ông ta cũng không biết, ông ta có thể nhìn ra vài phần về chuyện kỳ lạ, nhưng lòng người thì ông ta không đoán được. Có trời mới biết ai rảnh rỗi, Từ Mộng có ân oán gì với ai?
Từ Mộng càng nghe càng sợ, suýt nữa là khóc òa lên, chị ấy sống sờ sờ mà lại mang thai với người chết, là ai thì cũng sợ.
Chị ấy hỏi Hưng lùn, có con với người chết thì đứa con sinh ra là người sống hay người chết, có thể phá đi được không.
Hưng lùn nói, đứa bé này sinh ra nửa người sống nửa người chết, không sống cũng không chết, phải xem chị ấy nuôi thế nào. Nuôi tốt, biết nuôi thì sẽ từ từ trở thành người sống, nhưng thể chất sẽ hơi khác người bình thường, sẽ có thi khí, nếu nuôi không tốt thì sẽ biến thành xác sống!
Phá đi thì cũng phá được, nhưng rất hại sức khỏe, hơn nữa sẽ có một phần thi khí ở lại trong bụng chị ấy, khiến chị ấy yếu đi, bệnh tật quanh năm.
Xét ra thì sinh ra, đứa bé vẫn có cơ hội thành người, chỉ là nguy cơ quá lớn, hơn nữa bố của đứa bé là người chết, ai mà chịu sinh nó ra, có nó đã là đen đủi lắm rồi.
Tôi có một câu hỏi, đứa bé này có khi mượn xác hoàn hồn, cũng tức là cơ thể và hồn vía không phải cùng một người, vậy thì đứa bé này là con của ai?
Hưng lùn cười hề hề, bộ dạng trông rất hèn hạ, ông ta nói ai mà biết được, chuyện này phải để Diêm Vương phán định.
Bây giờ Từ Mộng không có tâm trạng để đùa, chuyện này xảy ra với chị ấy, chị ấy đau khổ hơn ai hết. Tôi cũng xót, số phận đã không được may mắn, còn xảy ra chuyện như thế này.
Từ Mộng quỳ thụp xuống, nước mắt rơi như mưa, chị ấy xin tôi xăm một hình xăm quỷ cho chị ấy, hi vọng có thể trừ bỏ được cái thai này.
Tôi vội vàng đỡ chị ấy lên, không phải tôi không muốn xăm mà là thực sự không có dạng hình xăm nào như vậy cả. Xăm âm xăm dương gì cũng không có tác dụng, đây là lần đầu tiên tôi nghe đến chuyện có con với người chết.
Một xác chết hoàn toàn không thể có năng lực khiến người sống mang thai, chuyện này đã vô cùng lạ thường rồi, còn Trần Hiểu Mị có phải đang cố gắng giấu giếm bí mật gì hay không, nên mới thà chết cũng không chịu khai ra.
Từ Mộng khóc mãi, tôi nhìn cũng thấy khó chịu, hơn nữa nếu không giúp chị ấy giải quyết việc này thì e rằng chị ấy sẽ nghĩ quẩn mất, người bình thường thực sự khó lòng chấp nhận nổi việc này.
Tôi hỏi Hưng lùn có cách gì có thể phá được cái thai này không, hơn nữa còn không được gây hại cho sức khỏe. Phá thai rồi để lại bệnh thì thiệt quá.
Hưng Lùn suy nghĩ rồi nói việc này phải tìm thiên sư, có lẽ bọn họ sẽ có cách.
Thiên sư? Tìm ai đây? Trương Thanh à?
Đúng lúc này, tiếng chửi ầm ĩ vọng vào từ ngoài cửa.
"Đường Háo Tử, tổ cha nhà anh, không phải chỉ nợ anh có hai mươi nghìn tệ thôi à? Có cần phải thế không? Còn đi mách chị tôi nữa, anh có phải con người không hả?"
Ô, trùng hợp ghê, thiên sư đến rồi!