Hôm đó tôi không có khách nên ngồi nghịch điện thoại như bình thường, nhưng sau đó, tôi lướt đến một vụ án mạng vô cùng đáng sợ.
Có một người đàn ông tay trái cầm dao, tay phải xách một cái đầu người, sau khi diễu một vòng thì đi vào đồn cảnh sát tự thú.
Nghe nói đó là một đạo diễn nổi tiếng, tài sản sở hữu phải đến mấy trăm triệu, lại thêm danh tiếng như vậy, khó mà tưởng tượng được ông ta lại giết người, còn giết một cách tàn nhẫn như thế.
Bản tin này đáng sợ như vậy là vì không chỉ có mỗi thế.
Chưa đến một tiếng sau, lại có một người đàn ông xách một cái chân đi vào đồn cảnh sát. Thân phận của người đàn ông này cũng không hề tầm thường, ông ta là chủ của chuỗi mười mấy nhà hàng.
Vài tiếng sau đó, liên tục có người đến đồn cảnh sát tự thú, không phải xách theo chân tay thì là xách theo da người, tổng cộng có sáu người, hơn nữa thân phận đều không hề bình thường, không phải đạo diễn nổi tiếng thì là người có tiền.
Vì vụ án này quá đáng sợ và kỳ lạ nên nhanh chóng được đưa tin chi tiết, thu hút sự chú ý của cả trăm triệu cư dân mạng.
Người có tiền có thân phận như vậy, vì sao lại gây ra án mạng tàn nhẫn đến thế? Hơn nữa còn không chỉ một người.
Sau đó các bộ phận được ghép lại thành một thi thể phụ nữ, danh tính của thi thể cũng được điều tra ra rất nhanh, chính là nữ diễn viên tuyến mười tám trong giới giải trí, tên Vương Hinh.
Khi hỏi nguyên nhân giết người, sáu hung thủ giết người đó đều khai rất kỳ lạ.
Vương Hinh là bồ nhí mà bọn họ nuôi bên ngoài, nhưng có một ngày, dường như Vương Hinh đã thay đổi, trở nên quyến rũ hơn hẳn. Sự quyến rũ đó hoàn toàn không thể ngăn cản được, như đã... lấy mất trái tim bọn họ vậy!
Phải biết rằng với tiền bạc và địa vị của họ, dạng phụ nữ như vậy nhiều nhất chỉ là đồ chơi, hoàn toàn không thể có cảm giác như vậy được.
Nhưng chỉ cần không thấy Vương Hinh, bọn họ sẽ thấy khó chịu trong lòng như không thể thở nổi, bọn họ không thể rời xa Vương Hinh.
Dường như Vương Hinh biết rất rõ điểm này, cô ta bắt đầu không ngừng đòi này đòi nọ, mua xe, mua nhà, mua biệt thự, mua mua mua, tiêu tiêu tiêu. Vương Hinh như một cái động không đáy, không ngừng ngấu nghiến tài sản của bọn họ. Vương Hinh còn mê cá cược, tiền cứ chảy ra ngoài ào ào như nước chảy.
Chỉ cần từ chối yêu cầu của Vương Hinh là tối sẽ có một con cáo chín đuôi có nửa mặt là mặt người nhảy ra dọa dẫm họ, không cho thì sẽ ăn thịt bọn họ.
Bọn họ sợ đến mức liên tục thỏa mãn yêu cầu của Vương Hinh, nhưng gia sản có nhiều đến mấy thì cũng không thể chịu được sức tàn phá như vậy, chỉ trong thời gian chưa đến một tuần, Vương Hinh đã mua hơn trăm căn biệt thự và đủ loại xe hơi xa hoa, kim cương, đồ cổ, đã vậy còn ngày nào cũng đi cá độ, bọn họ bị khoét rỗng tài sản nhanh chóng.
Vương Hinh rút cạn tiền bọn họ rồi bèn đá bọn họ đi.
Nhưng bọn họ không thể rời xa Vương Hinh, bọn họ hoảng loạn, nhưng bọn họ đạt được thành công như bây giờ chứng tỏ họ đều là người thông minh, họ biết mình đã không còn giá trị lợi dụng, Vương Hinh sớm muộn gì cũng sẽ bỏ đi.
Muốn giữ Vương Hinh lại thì chỉ có cách giết cô ta! Tiền đã hết rồi, bọn họ không muốn mất cả người, mất cả người lẫn tiền thì bọn họ không cam tâm.
Người ra tay đầu tiên chính là vị đạo diễn nổi tiếng kia, khi ông ta đâm Vương Hinh mười mấy nhát dao từ phía sau rồi cắt đầu cô ta xuống ôm vào lòng, ông ta đột nhiên thấy yên lòng, cảm giác không thể thở nổi kia đã biến mất.
Ông ta biết khó thoát được tội nên đã đến đồn cảnh sát tự thú, mấy người khác cũng không kìm được mà học theo, khi bọn họ ôm một bộ phận cơ thể của Vương Hinh, bọn họ đều cười.
Bản thân việc này đã rất đáng sợ và kỳ lạ rồi, khi lời khai của bọn họ bị lộ ra ngoài, mọi người đều cảm thấy dựng tóc gáy, chẳng mấy chốc, có rất nhiều phiên bản được đồn thổi.
Có người nói Vương Hinh nuôi hồ tiên, thế nên mới có thể quyến rũ được những đại gia này, không ngờ lại bị hồ tiên cắn ngược, thế nên mới dẫn đến kết cục thê thảm như thế.
Còn có người nói, Vương Hinh bỏ bùa hoặc bỏ ngải mấy đại gia kia.
Nói chung là có rất nhiều phiên bản, nhưng chỉ có tôi biết, là xăm âm!
Có điều xăm âm không phải nhân tố chủ yếu hại chết Vương Hinh, thứ hại chết cô ấy là lòng tham!
Xăm âm tà, nó có thể giúp Vương Hinh muốn gì được nấy, nhưng lòng tham của cô ấy mới là nguyên nhân chính hại chết cô ấy.
Nếu biết dừng sớm hơn, không tham lam như vậy, có lẽ kết cục sẽ khác.
Vương Hinh chết rồi, bị sáu người chặt xác, chết vô cùng thê thảm, nhưng kết cục của sáu người đó cũng không tốt đẹp gì.
Buổi tối, tôi nằm mơ thấy Vương Hinh đến tìm tôi, cô ấy nói cô ấy đau lắm, sau đó đưa cho tôi một cái kim, nhờ tôi khâu cơ thể bị chia năm xẻ bảy lại, khâu xong rồi, cô ấy sẽ ngủ với tôi.
Tôi sợ đến mức đẩy phắt cô ấy ra, sau đó bảo cô ấy đừng lại gần, nhưng cô ấy không nghe, cái đầu cô ấy rơi xuống, lăn đến dưới chân tôi như quả bóng, còn kêu đau với tôi.
Đúng lúc này, một con cáo chui từ hình xăm trên cánh tay cô ấy ra, con cáo đó có nửa khuôn mặt con người, hai mắt đỏ rực. Nó há cái miệng như chậu máu, cắn lấy Vương Hinh. Vương Hinh gọi tôi cứu cô ấy, nhưng tôi không thể động đậy được, người cứ như khúc gỗ.
Ăn thịt Vương Hinh xong, con cáo lại u oán nhìn tôi, sau đó cười hề hề, tôi tỉnh dậy vì sợ.
Sau khi tỉnh dậy, người tôi toàn mồ hôi lạnh, quần áo ướt đẫm, không thể ngủ tiếp được nữa. Đợt đó tôi cứ ngẩn ngơ mãi, ác mộng thì liên tục, cho đến khi có một người lùn đến tiệm xăm.
Người lùn đó cao khoảng mét hai, nhưng mặt mũi phải hơn bốn mươi tuổi rồi, trên mặt còn có một vết sẹo. Ông ta vừa trông thấy tôi liền chạy đến ôm chân tôi khóc òa lên, miệng còn kêu ông trời có mắt, cuối cùng tiệm xăm cũng mở lại rồi. Ông ta chờ hai mươi năm, tận hai mươi năm trời.
Tôi vội vàng kéo ông ta ra, hỏi ông ta là ai, sao vừa mới đến đã khóc bù lu bù loa lên rồi, ghê chết đi được.
Người lùn đó nói ông ta tên Trịnh Hưng, mọi người gọi ông ta là Hưng lùn, ông ta là người làm chung với ông tôi, từ năm mười tuổi đã làm trong tiệm xăm này rồi. Ông ta nói xong còn lấy ảnh chụp chung với ông tôi ra, cả những ảnh làm việc trong tiệm xăm này ngày trước nữa.
Hưng lùn bảo, ông ta làm trong tiệm xăm này mười năm, sau đó ông tôi đóng cửa tiệm. Ông tôi nói với ông ta rằng, tiệm xăm này sẽ mở lại sau hai mươi năm nữa, nhưng chủ tiệm không phải ông tôi, bảo Hưng lùn chờ đến lúc đó lại đến.
"Hai mươi năm! Cậu có biết hai mươi năm nay tôi sống như thế nào không!" Hưng lùn lại nói một cách đau lòng.
"Sống như thế nào? Chơi Legend of the Moon à?"
"Hai mươi năm nay, tôi từng làm ăn mày, đi phụ hồ, đi dọn nhà vệ sinh, tôi sống khổ còn hơn cả trâu ngựa, tiền lương còn ít. Cuối cùng, cuối cùng cũng chờ được cậu rồi." Hưng lùn tự nói một mình, vừa nói vừa khóc, sau đó đột nhiên bật cười, không biết ông ta đau lòng hay là vui mừng, tôi nói gì ông ta cũng không nghe thấy.
Tôi bảo ông ta bình tĩnh lại, tuy ngày trước ông ta làm việc ở đây, nhưng bây giờ tôi làm chủ, phải nói xem ông ta có thể làm gì, không thì tôi thuê ông ta làm gì.
Thực ra việc âm như thế này khá thích hợp với người khuyết tật như ông ta.
Ví dụ như lò hỏa thiêu của Hồng Ngũ, nhân viên của ông ta đều là người câm, bởi vì không cần nói chuyện với người chết.
Ví dụ như người mù sờ xương, người lòa xem bói, chuẩn hơn người bình thường nhiều.
Người lùn cũng là một dạng khuyết tật, họ có mệnh cách không đầy đủ, bát tự khiếm khuyết.
Nhưng cho dù là vậy thì cũng phải có bản lĩnh, tôi không nuôi người ăn không ngồi rồi.
Hưng lùn bảo tôi cứ yên tâm, tuy ông ta không biết xăm nhưng âm dương phong thủy, xem bói toán này nọ, ma quỷ vong linh, ông ta đều biết một hai điều. Hồi theo ông tôi, ông ta đã học được không ít thứ.
Điểm quan trọng nhất là ông ta có thể kéo khách cho tôi, nguồn khách năm xưa là do ông ta đưa về. Nhỏ thì người đi đường, lớn thì giới giải trí rồi giới kinh doanh, ông ta đều có thể tìm được khách cho tôi, tuyệt đối không để tôi thiệt.
"Không cần nói nữa, tiền lương thử việc một tháng năm nghìn tệ, ba tháng sau tiền lương tám nghìn, làm không! Khách nhiều thì có thể chia thưởng cho ông, bao ăn bao ở!"
Chưa nói cái khác, chỉ hai chữ nguồn khách đã đủ để ông ta ở lại rồi, có nguồn khách thì mới có mối làm ăn. Ở cái chỗ chó ăn đá gà ăn sỏi này, lại thêm tôi mới đến, hoàn toàn không có khả năng kéo khách. Làm ăn với người quen, một tháng có vài đơn là tốt lắm rồi, thế thì đến bao giờ tôi mới kiếm được một trăm triệu?
"Làm, làm, cảm ơn cậu chủ!" Hưng lùn xúc động cảm ơn tôi, công việc này tốt hơn dọn nhà vệ sinh với phụ hồ nhiều rồi.
Đúng lúc này, Từ Mộng đã lâu không gặp đi vào. Chị ấy liếc nhìn Hưng lùn rồi đánh mắt với tôi như cảm thấy có người lạ ở đây, không tiện nói.
Tôi nói không sao, người làm mới đến, có việc gì cứ nói thẳng. Hưng lùn cũng biết ý, vội vàng rót trà cho Từ Mộng.
Nhưng Từ Mộng còn chưa nói gì, Hưng lùn đã vội vàng nắm lấy tay Từ Mộng. Điều này khiến tôi hơi ngạc nhiên, Từ Mộng thì tức giận hất tay ông ta ra.
"Ông... ông làm gì vậy? Háo Tử, người cậu thuê làm sao đấy?"
Tôi cũng định mắng Hưng lùn, nhưng ông ta giải thích không cố ý, chỉ là muốn bắt mạch cho Từ Mộng. Từ Mộng hình như có... con với người chết rồi.