Chương 15: Xăm âm

Hồng Ngũ nói ma thì đương nhiên là có, hơn nữa còn là hàng tươi. Mới tuần trước, một người phụ nữ bị chồng hại chết, đẩy từ tầng hai mươi xuống, chết thảm lắm.

Con ma trong tay Hồng Ngũ bây giờ chính là người phụ nữ đó, dùng chị ta để xăm cửu vĩ hồ yêu là thích hợp nhất rồi.

Tôi nghe vậy thì thấy rờn rợn, dùng con ma này không làm sao chứ?

Hồng Ngũ nói tôi không hiểu, xăm âm thì phải dùng ma quỷ như thế này, càng thảm, càng hung, càng oán, càng dữ, hiệu quả sẽ càng tốt.

Tôi cau mày, cảm giác Hồng Ngũ này hiểu nhiều về xăm âm quá, ông ta nói không sai, đúng là như vậy thật.

Xăm âm vốn đã tà, dùng loại ma quỷ này làm mực xăm đúng là sẽ có tác dụng hơn.

Cái ông này từng hợp tác với ông tôi quá nhiều nên hiểu, hay là ngày trước ông ta... cũng làm xăm quỷ? Bởi vì theo lý mà nói, kiểu tay nghề gia truyền như thế này, dù có thân đến mấy cũng không thể nói ra được.

"Sao? Lấy không? Lấy thì ta mang sang cho."

Đầu bên kia, tiếng Hồng Ngũ đã cắt ngang dòng suy nghĩ của tôi.

"Lấy! Bao nhiêu tiền ạ?" Tôi hỏi.

Hồng Ngũ nói chỗ người quen nên lấy rẻ thôi, mười nghìn tệ!

Vãi nhái, đắt thế, ba thứ hôm qua cộng lại mới mười nghìn tệ, còn nói chỗ người quen lấy rẻ, có mà chặt đẹp ấy!

Hồng Ngũ bảo tôi yên tâm, tiền nào của nấy, hơn nữa giá xăm âm đắt, có tăng giá gấp mười lên cũng không thành vấn đề.

Tôi do dự một lát rồi nghiến răng mua, xăm âm giá thấp nhất là một trăm nghìn tệ trở lên, mười nghìn không đáng là gì.

Hồng Ngũ làm việc rất nhanh nhẹn, khoảng mười phút sau đã mang đến cho tôi rồi, ông ta lái một cái xe tải to, nghe nói là để chở xác.

Hồng Ngũ mang đến một ống trúc to hình tròn, không nhìn thấy bên trong có cái gì, nhưng có thể nghe thấy âm thanh.

"Thả tôi ra, thả tôi ra, tôi muốn giết người, giết..."

Tiếng không lớn, nhưng rất chói rất đáng sợ, tôi nghe mà rợn hết cả người, nếu không phải là ống trúc, tôi còn tưởng bên trong nhốt một kẻ nghiện giết người cơ.

"Sao, oán khí lớn lắm phải không? Có đáng giá tiền này không?" Hồng Ngũ nhướng mày với tôi.

"Hề hề, người phụ nữ này bị chồng giết chết, trong lòng oán đến mức nào, hận đến mức nào, không cần nghĩ cũng biết." Hồng Ngũ lại bổ sung.

Hồng Ngũ nói đến là đắc ý, dường như hoàn toàn không hề sợ hãi ác quỷ, nhưng tôi thì rờn rợn, tôi nên dùng thứ này như thế nào? Lỡ chạy ra ngoài rồi thì có khi lột da tôi luôn được, cũng may bây giờ đang là ban ngày.

Dường như Hồng Ngũ nhìn thấu được suy nghĩ của tôi, ông ta bảo tôi không cần sợ, ông ta sẽ dạy tôi cách dùng, vừa nói vừa bảo tôi đem mực xăm bình thường ra.

Hồng Ngũ mở ống trúc ra không chút kiêng dè, sau đó đổ vào mực xăm bình thường.

Tôi thấy một luồng khói đen bay vèo ra, sau đó hòa tan vào mực xăm, không xảy ra chuyện gì hết, chỉ đơn giản như vậy thôi, còn ống trúc thì trống rỗng.

"Thế... là được rồi ạ?" Tôi bán tín bán nghi.

"Được rồi!" Hồng Ngũ gật đầu, "Mấy con ma này đều đã được luyện hóa rồi, không phải ma quỷ thực sự đâu, cậu dùng chỗ mực này để xăm cửu vĩ hồ yêu là được."

Hóa ra là vậy, thế thì tôi không cần phải sợ nữa, làm tôi toát cả mồ hôi, mấy thứ này trông đáng sợ thực sự.

Tôi chuyển cho Hồng Ngũ mười nghìn tệ, trước khi đi, ông ta còn giới thiệu cho tôi dịch vụ khác, nói chỗ ông ta có xác người đẹp cao cấp, dạo này có người nổi tiếng bị tai nạn giao thông, xác được đưa đến chỗ ông ta, hỏi tôi có cần không.

Tôi bảo ông ta biến ngay, chuyện kinh tởm như thế mà còn tìm tôi, xác ai bị đưa đến lò hỏa thiêu của ông ta đúng là xúi quẩy tám đời, ông già này cái gì cũng quy ra tiền được.

Hồng Ngũ đi rồi, tôi gọi điện cho Vương Hinh, đầu bên kia có tiếng động rất lạ, cô ấy thở hồng hộc, như thế mà tôi còn không biết cô ấy đang làm gì thì hơi lạ. Tôi vội bảo chuyện xăm quỷ đã sắp xếp xong rồi cúp máy, sợ làm ảnh hưởng đến việc tốt của người ta.

Chừng đến tối, Vương Hinh đến, nghe tôi chịu xăm quỷ cho cô ấy, cô ấy mừng đến độ suýt nữa là cười rớt cả cái mũi sửa.

Nhưng tôi có lời nói trước, lần này là xăm âm cho cô ấy, hoàn toàn khác với xăm dương trước đó. Trừ việc giá cao hơn ra thì nó còn rất tà, nhưng hiệu quả thì vô cùng tốt, còn tốt hơn xăm dương, hơn nữa hình xăm cũng phù hợp với yêu cầu của cô ấy.

Vương Hinh nghe nói là hiệu quả tốt thì không để ý đến cái gì nữa, nói tiền không thành vấn đề, tôi đòi một trăm nghìn tệ, cô ấy không thèm chớp mắt mà chuyển thẳng sang cho tôi, hơn nữa còn là chuyển hết trong một lần trong khi còn chưa bắt đầu xăm, không cần nghĩ cũng biết cô nàng này mong đợi đến mức nào.

Việc không thể chậm trễ, Vương Hinh vội vã như vậy thì làm gì có chuyện để tôi lề mề, cô ấy vội vàng giục tôi xăm.

Tôi lấy kim và mực xăm âm ra, sau đó định xăm hình Cửu Vĩ Hồ Yêu lên cánh tay Vương Hinh.

Nhưng đúng lúc này, tôi nghe thấy tiếng cười hề hề rất kỳ lạ, nghe mà dựng tóc gáy.

Tôi hỏi Vương Hinh có nghe thấy tiếng cười gì không? Cô ấy bảo không, hơn nữa còn bực bội bảo tôi xăm nhanh lên.

Tôi tưởng bị ảo giác nên cũng không nghĩ gì nhiều, tiếp tục xăm cho cô ấy.

Chừng sáu tiếng sau, cuối cùng tôi cũng xăm xong hình xăm âm này, nói thật, trừ mực xăm không giống ra, tôi không cảm thấy có gì khác cả.

Hình xăm Cửu Vĩ Hồ Yêu này rất đẹp, chín cái đuôi rất sống động, chỉ có phần mặt là hơi lạ, giống như một nửa là mặt người, một nửa là mặt cáo, khóe miệng như cười như không, mắt thì đỏ tươi. So sánh với xăm dương, xăm âm trông tà hơn hẳn.

Từ xưa đến nay, cáo luôn là tượng trưng cho sự mê hoặc và cái đẹp, hồ yêu là cái đẹp đi cùng với tà ác. Cho dù là hồ yêu ăn thịt thư sinh trong Liêu trai hay là Đát Kỷ trong Phong thần diễn nghĩa, chúng đều đủ để tượng trưng cho thiên tính và lập trường của cáo.

Vương Hinh khá hài lòng với hình xăm này, nó đẹp hơn hình xăm Quỷ Khất Dạ Xoa, cô ấy mong có thể đạt được hiệu quả như cô ấy muốn, không thì sẽ cho tôi ra trò. Bởi vì một trăm nghìn tệ không phải con số nhỏ, tiền không dễ kiếm đến vậy đâu.

Nếu hiệu quả như những gì Vương Hinh mong muốn, trừ tiền ra, cô ấy còn có đền đáp bằng cái khác. Vương Hinh nói rồi, bây giờ vẫn chưa được, chờ có hiệu quả rồi thì sẽ cho tôi được như mong muốn, chắc chắn cô ấy sẽ khiến tôi hài lòng.

Khi Vương Hinh quay người ra về, tôi bỗng trông thấy phía sau mông cô ấy có thêm chín cái đuôi lông xù đung đưa trong không trung, hơn nữa trên cánh tay còn có một cái mặt người pha với cáo đang cười với tôi.

Tôi sợ hãi đến mức vội lùi lại mấy bước, nhưng vừa chớp mắt đã thấy tất cả mọi thứ biến mất như ảo giác.

Chẳng lẽ là... xăm lâu quá nên bị ảo giác rồi? Dù gì thì tôi cũng xăm hình Cửu Vĩ Hồ Yêu này suốt cả đêm mà.

Không đúng, tôi cứ cảm thấy có gì đó là lạ, hơn nữa trong lòng còn cảm thấy bất an.

Chừng một tuần sau, cuối cùng Vương Hinh cũng gọi điện đến. Cô ấy nói hình xăm này lợi hại quá, cô ấy bây giờ, đàn ông ai gặp cũng yêu, hơn nữa còn yêu đến không thể thoát ra được. Có rất nhiều đàn ông tình nguyện vứt bỏ vợ con vì cô ấy, chỉ xin cô ấy đừng rời xa mình.

Đạo diễn rồi ông chủ lớn, đại gia, chỉ cần cô ấy đồng ý thì đều sẽ quỳ trước mặt cô ấy như một con chó, muốn nghe lời bao nhiêu sẽ nghe lời bấy nhiêu.

Còn Vương Hinh thì chỉ cần tiền và danh, cô ấy phá hết gia sản, lợi dụng xong bọn họ rồi là sẽ đá họ đi, sau đó tìm người đàn ông khác, đằng nào thì giờ cô ấy cũng không thiếu đàn ông.

Nhắc đến lời hẹn giữa chúng tôi, cô ấy bảo tháng này bận, cứ loanh quanh giữa đám đàn ông mãi, chờ hết tháng này cô ấy sẽ đích thân đến tìm tôi, đến lúc đó tôi muốn "xử lý" cô ấy thế nào cũng được.

Quả nhiên xăm âm rất có hiệu quả, có thể phát huy đến tận mức độ này. Tuy tôi rất vui vì xăm âm có hiệu quả, nhưng tôi không dám đánh giá cao hành động của Vương Hinh.

Cô ấy quá tham lam, cứ chơi như vậy thì e rằng cô ấy sẽ bị chính mình hại mất.

Tôi không nghĩ sai, Vương Hinh thực sự chơi quá đà, cô ấy không kịp hoàn thành lời hẹn giữa chúng tôi, bởi vì cô ấy đã chết rồi, chết rất thê thảm!