Tôi nghĩ đi nghĩ lại vẫn không quyết định được, cuối cùng đành bảo Vương Hinh về trước, để tôi suy nghĩ thêm hai ngày.
Vương Hinh hiểu rõ, nếu tôi đã nói sẽ suy nghĩ thì chứng tỏ việc này có cơ hội, cô ấy vui vẻ ra về, nói sẽ chờ tin tốt của tôi, khi đi còn đánh mắt với tôi. Kiểu phụ nữ này hiểu đàn ông thích gì, cũng biết lấy lòng đàn ông nhất.
Nhìn cô ấy lắc mông đưa eo, tôi thực sự rất muốn cho cô ấy một trận, không vì gì khác, chỉ là muốn trừ hại cho dân thôi!
Vương Hinh đi rồi, tôi bắt đầu tập trung suy nghĩ, đến tầm trưa thì Từ Mộng đến.
Dường như Từ Mộng khá vui vẻ, vừa đến đã tươi roi rói, tôi hỏi chị ấy có việc gì vui à?
Từ Mộng nói, cái người tên Trần Hiểu Mị kia bị ông chủ xử lý rồi, ông chủ chị ấy tên Lý Kỳ, mọi người đều gọi ông ta là anh Lý, là ông chủ của tụ điểm giải trí đó, nghe nói ngày trước từng làm dân anh chị, khá là có tiếng.
Bây giờ Từ Mộng là hoa khôi của tụ điểm, động vào Từ Mộng cũng tức là động vào lợi ích của anh Lý, anh Lý tha cho chị ta mà được?
Bắt tay vào điều tra, phát hiện đúng là do Trần Hiểu Mị giở trò, chị ta bỏ tiền thuê một cao nhân về làm trò mượn xác hoàn hồn, sau đó ám thi oán vào người Từ Mộng, trong vòng bảy ngày, hồn nhập vào cái xác kia sẽ lấy mạng Từ Mộng.
Khi đó không phải anh Lý không cho Trần Hiểu Mị cơ hội, ông ta bảo chị ta tìm cao nhân kia rồi giải quyết việc này đi, sau đó chặt một cái tay là sẽ thả chị ta, bởi vì bây giờ Từ Mộng là cây hái ra tiền của ông ta, ông ta không muốn Từ Mộng bị tổn hại gì.
Nhưng Trần Hiểu Mị này lại từ chối, còn ngang ngược nói dù có chết thì cũng phải kéo Từ Mộng lót lưng.
Anh Lý tức giận, cầm dao rạch mười mấy nhát lên mặt chị ta rồi bán chị ta cho đám buôn người.
Như thế còn khó chịu hơn cả chết, có trời mới biết đám buôn người đó sẽ bán chị ta đi đâu. Có lẽ sẽ bán cho dân làng nghèo trên núi, hoặc là chặt chân tay để đi ăn xin, thảm nhất là lấy nội tạng của chị ta đem bán chợ đen, như thế thì đúng là sống không bằng chết, còn chẳng bằng cắn lưỡi tự sát luôn cho rồi.
Hại người lại thành hại mình, Trần Hiểu Mị bị vậy là đáng, hơn nữa đến chết còn không biết hối cải, cho cơ hội rồi nhưng lại không cần, còn muốn kéo Từ Mộng chết chung.
Anh Lý này thực sự rất tàn nhẫn, có điều, người vẫn có thể làm việc như thế trong thời đại này, ít nhiều gì cũng có bản lĩnh và chỗ dựa. Có điều tôi vẫn cảm thấy việc này có gì đó không đúng, Trần Hiểu Mị đó dù có hận Từ Mộng đến mấy thì cũng không thể làm đến mức này được.
Dù có phải trả giá bằng một cái tay thì vẫn tốt hơn bây giờ, chị ta không có lý do gì để bỏ qua cơ hội này!
Từ Mộng không nghĩ nhiều, chị ấy đã loại bỏ được một đối thủ muốn hại chết mình, vui còn không kịp. Bây giờ việc duy nhất cần làm chính là xăm quỷ để đuổi con quỷ kia đi, cứu mạng chính mình.
Trần Hiểu Mị có thế nào cũng không ngờ được rằng pháp thuật của cao nhân đó lại bị hình xăm quỷ của tôi phá vỡ, ban đầu định chết cũng phải kéo Từ Mộng lót lưng, nhưng không thành công, bản thân lại chịu khổ, đúng là mất cả chì lẫn chài.
Vương Hinh đã đích thân kiểm tra hiệu quả của hình xăm Quỷ Khất Dạ Xoa, chắc là không có vấn đề gì, có mực xăm rồi, tôi bèn xăm hình này cho chị ấy.
Sau khi vào phòng xăm, Từ Mộng khá thoải mái, trừ phần lưng ra, các phần khác chị ấy cũng không che đậy gì. Chị ấy bảo cơ thể mình chính là hàng hóa, cho ai xem cũng vậy cả.
Nói thì nói vậy, nhưng dù gì Từ Mộng cũng là người quen, tôi không dám có suy nghĩ gì, nên xăm thì cứ xăm, mắt cũng không dám nhìn lung tung.
Xăm mãi xăm mãi, Từ Mộng bắt đầu nói chuyện với tôi, chị ấy vừa cười vừa hỏi tôi có phải chưa từng chạm vào phụ nữ không?
Tôi cười gượng thay câu trả lời, tôi cũng số khổ cơ, đã hai mươi tuổi rồi nhưng chưa từng có người yêu, cũng may ông nội kiếm cho tôi một đôi song sinh, có điều đến giờ vẫn chưa biết có được hay không.
Từ Mộng đè tay tôi, nói nếu có nhu cầu thì chị ấy có thể cho tôi một lần, đằng nào thì chị ấy cũng không để tâm.
Từ Mộng nói, trong cả làng, chỉ có tôi với ông tôi khiến chị ấy cảm thấy ấm áp, những người khác chỉ biết nói chị ấy, trách móc sau lưng chị ấy.
Vì gia đình nên từ nhỏ Từ Mộng đã bị người ta ức hiếp rất nhiều, mười tám tuổi vừa mới thành niên đã gặp phải chuyện như thế, người trong làng không những không thương chị ấy mà còn nói xấu chị ấy sau lưng.
Chỉ có tôi và ông tôi thường hay giúp đỡ chị ấy, ông tôi thỉnh thoảng còn cho chị ấy tiền, khi đó vì Từ Mộng mà tôi còn từng đánh nhau với đám trẻ khác. Khi đó còn nhỏ, lớn lên rồi cũng quên mất chuyện anh hùng cứu mỹ nhân đó, sau này Từ Mộng rời làng, tôi dần quên đi. Bây giờ chị ấy nhắc lại, tôi mới dần dần nhớ đến.
Chỉ là tôi thì nhận ý tốt của Từ Mộng, còn nếu tôi ngủ với chị ấy thì tôi có khác gì đám đàn ông xấu xa kia đâu? Chị ấy cũng không phải kiểu đàng điếm như Vương Hinh.
Thực ra Từ Mộng không xấu xa gì, hơn nữa còn rất tốt bụng, cho dù người làng đối xử với chị ấy như vậy, thỉnh thoảng chị ấy vẫn gửi tiền về giúp đỡ đám trẻ mồ côi trong làng.
Người khốn cùng lại hay trượng nghĩa, không thể vì cái nghề của Từ Mộng mà phủ nhận chị ấy được.
Sau khi tôi từ chối, Từ Mộng thất vọng thấy rõ, hỏi tôi có phải tôi chê chị ấy không?
Tôi lắc đầu thật mạnh, nói không có, tôi chưa từng kỳ thị chị ấy, vẫn luôn đối xử với chị ấy như bạn bè, khi ấy Từ Mộng mới cười ngọt ngào.
Sau đó tôi hỏi chị ấy vì sao không tìm một việc tử tế mà làm, tuy thế giới này cười người nghèo không cười người bán thân, nhưng suy cho cùng việc này cũng không vẻ vang gì, cũng không lâu dài, làm việc khác vẫn tốt hơn.
Từ Mộng thở dài, nói tôi không hiểu, thành phố khác với nông thôn, chị ấy không có học thức, không có tay nghề, cái gì cũng không biết làm, muốn đứng vững chân ở đây còn khó hơn lên trời.
Giờ chị ấy ở tụ điểm ăn chơi, ăn cơm thanh xuân, có điều chỉ cần chị ấy cố gắng thì có thể kiếm tiền mua một căn nhà nhỏ, rồi mở một cửa tiệm nhỏ, sau này có thể vô lo vô nghĩ, chị ấy không muốn quay về ngôi làng đó nữa.
Khi Từ Mộng nói chuyện này, trên mặt là nụ cười rạng rỡ, có lẽ đây chính là ước mộng đẹp nhất của chị ấy!
Đến sáu giờ, cuối cùng cũng hoàn thành hình xăm Quỷ Khất Dạ Xoa, xăm lại hình đã xăm thì sẽ nhanh hơn xăm lần đầu tiên, có điều mải nói chuyện với Từ Mộng nên tôi xăm chậm hơn hẳn.
Xăm xong, Từ Mộng cảm thấy Dạ Xoa xấu quá, lo làm khách sợ nên tôi đành phải dùng nước thuốc để bôi lên, có điều phải chờ vài hôm thì hình xăm mới ẩn đi được.
Sau khi xong xuôi, Từ Mộng chuyển cho tôi hai mươi nghìn tệ, khi đi còn bảo tôi, nếu cần thì cứ tìm chị ấy, không thu tiền, tốt nhất là cho chị ấy lần đầu tiên. Chị ấy vừa nói vừa cười hì hì làm tôi hơi ngượng.
Sao tôi cảm giác như hai mươi tuổi vẫn chưa chạm vào phụ nữ có hơi mất mặt nhỉ?
Tôi không muốn chạm vào Từ Mộng, nhưng Vương Hinh kia, tôi phải xử lý!
Nghĩ tái nghĩ hồi, cuối cùng tôi quyết tâm, xăm dương cũng chỉ để cho vui, kiếm tiền thì phải để xăm âm!
Xăm âm, tôi làm!
Tôi gọi điện ngay cho Hồng Ngũ bảo tôi muốn xăm âm!
Hồng Ngũ nghe vậy thì cười vui lắm, hỏi tôi muốn xăm âm hình gì? Mực xăm âm khác với xăm dương, phải chú ý rất nhiều.
Tôi nói tôi muốn xăm cửu vĩ hồ yêu, hỏi ông ta có mực xăm âm không, cũng chính là... ma!