Chương 25: Chi Bằng Chết Thống Khoái

Chương 25: Chi Bằng Chết Thống Khoái

PHỐC!!

Máu tươi văng ra nhuộm đỏ một mảng đất, Lạc Tinh căng tròn mắt nhìn đầu lâu của tên tu sĩ cầm phất trần rơi xuống bên cạnh, cái phất trần của hắn thì vô lực rơi lên ngực Lạc Tinh

-Kẻ nào!!?

Tên tu sĩ để trần nhìn xung quanh hét lớn, tên cận vệ cùng tên mặc đồ lam cũng vậy, lấy ra vũ khí của mình cảnh giác nhìn xung quanh

Địa Vương Hương Vũ từ một bụi cây bước chậm ra, trên mái tóc bạch kim của nàng còn dính chút máu tươi, không cần nói cũng biết đó là máu của tên cận vệ muốn bắt nàng!

Lạc Tinh lúc này đã đứng lên, hắn nhìn Địa Vương Hương Vũ rút ra Bạch Long Nghịch Lân Kích cắm bên cạnh cái xác không đầu, nói

-Không phí viên đan dược quý giá của ta a!

-Ta là người có ơn tất trả, hôm nay nhờ ngươi ta thoát chết hai lần, vậy nên một kích vừa rồi cũng chưa trả đủ đâu

Nghe vậy Lạc Tinh có chút bất ngờ, không nghĩ tới nữ nhân này lại nghĩ như vậy

Một bên tên tu sĩ để trần thì cười khẩy, hắn khục tay tạo ra tiếng vang rôm rốp, lấy ra từ túi trữ vật một cự thuẫn, hắn đưa cự thuẫn ra trước người rồi liền lao tới Địa Vương Hương Vũ, miệng nói

-Một tên phản đồ giết cả anh trai mình để cướp bảo vật mà lại trọng tình trọng nghĩa vậy sao??

Tên này cũng không sợ Bạch Long Nghịch Lân Kích trên tay Địa Vương Hương Vũ, hắn cũng là tu sĩ của một thế lực lớn mạnh không kém Địa Vương Gia, cự thuẫn trên tay hắn phẩm chất rất cao, dù không thể sánh bằng Bạch Long Nghịch Lân Kích nhưng nó cũng sẽ không dễ dàng bị phá hủy!

Địa Vương Hương Vũ thấy vậy cũng đánh ra một kích, kích thuẫn va chạm, trên cự thuẫn liền có thêm một vết chém, tên tu sĩ để trần cũng bị đánh lùi ra phía sau, khuôn mặt thập phần căng thẳng, nói

-Vốn tưởng ngươi giết được tên kia chỉ vì đánh lén, không ngờ thực lực cũng khá lắm, lực lượng đẩy lui được ta vốn không nên xuất hiện trên một nữ nhân a!

-Nói nhiều

Địa Vương Hương Vũ hét một tiếng liền lao tới, lại một kích lưu lên cự thuẫn một vết chém, tên tu sĩ để trần lại lùi ra sau một chút

Lúc này trận chiến mới thực sự bắt đầu, tên tu sĩ để trần vận dụng võ kỹ, toàn thân hắn được bao quanh bởi ánh sáng nâu, hắn dẫm chân mạnh xuống đất, mặt đất xung quanh chân hắn bị nghiền nát thành hàng trăm viên đá nhỏ, ngay sau đó những viên đá này cũng bị ánh sáng nâu bao bọc lấy, lơ lửng trên không

-Phóng!

Tên tu sĩ để trần hô lên, những hòn đá được bao bởi ánh sáng nâu bay thẳng tới phía Địa Vương Hương Vũ, khiến nàng chỉ có thể vừa né tránh vừa vung kích phá vỡ những hòn đá, có chút chật vật

-Có cần dùng kích của ta không??-Lạc Tinh một bên hét lớn

-Ngươi trước hết lo cho mình đi-Tên cận vệ một bên bắt đầu tiếp cận Lạc Tinh

Lạc Tinh thấy tên kia hướng về mình đi tới, liền lùi bước ra phía sau, nhưng chẳng bao lâu hắn cũng không thể lùi được nữa, phía sau chính là vách núi rồi! Biết là nếu để bị tên này bắt được thì Địa Vương Hương Vũ một bên đang chiến đấu cũng không thể cứu được mình, Lạc Tinh cười cười, ra vẻ ngây thơ nói

-Ta ở đây có một thanh trường kích, chính là vũ khí đã chém vỡ Tử Long Ấn, nếu ngươi giao ta cho hoàng tộc Nĩ Ma quốc thì trường kích này cũng bị lấy đi, chi bằng ngươi tha cho ta một mạng, trường kích này ta sẽ ngoan ngoãn giao ra cho ngươi!

Tên cận vệ nghe vậy thì có chút giật mình, ban nãy tại chủ phòng Thiên Phú Phường hắn cũng thấy Tử Long Ấn bị hư hỏng một góc nằm lăn lóc trên sàn tựa như sắt vụn, nếu như lời tên trước mặt nói là sự thực, chẳng phải trường kích của tên này chính là bảo vật nghịch thiên sao??

-Lấy nó ra đây

Lạc Tinh nghe vậy liền lấy ra Phá Thiên Kích, cắm xuống mặt đất, tên cận vệ kia thì một tay nâng cao ngọn giáo của mình, trực thẳng cổ họng Lạc Tinh, không cho hắn bày trò, một tay cầm chặt Phá Thiên Kích rút lên

PỰC!!

Tên cận vệ nắm Phá Thiên Kích trên tay, vẻ mặt có chút vui mừng, bỗng từ sau hắn có âm thanh vun vút của vật gì lao tới, hắn phản ứng cực nhanh, xoay người sang một bên, né được công kích này, bất quá vì vừa rút Phá Thiên Kích cực nặng lên khiến trọng tâm cơ thể hắn có chút bất ổn, lại thêm bất ngờ xoay người khiến hắn đã lảo đảo, tựa hồ sắp ngã xuống! Lạc Tinh tất nhiên không bỏ qua cơ hội này, hắn đưa chân lên đạp một cái, tên cận vệ hoàn toàn mất thăng bằng ngã xuống vách núi, bất quá với phản ứng của tên cân vệ, hắn vẫn kịp vứt đi ngọn giáo, một tay bám lấy vách núi không để mình rơi xuống

-Khốn, mau kéo ta lên, nếu không trường kích của ngươi cũng sẽ không còn

Lạc Tinh vừa thở phào vì thoát được một kiếp, vừa nhìn Phá Thiên Kích trên tay tên cận vệ mà đau lòng

“Không còn cách nào rồi”

Lạc Tinh lấy ra Thuẫn Kích, dùng hết sức đâm xuống tay tên cận vệ, ngón tay đứt lìa, tên cận vệ rơi xuống mắt núi, ánh mắt tràn đầy giận dữ

-ARGHHHHHHHH!!!!-Tiếng hét vang vọng một hồi, sau đó chính là im lặng, vách núi cao tới mức Lạc Tinh chẳng thể nghe được âm thanh tên cận vệ va chạm với mặt đất

Nhìn ra chiến trường nơi Địa Vương Hương Vũ chiến đấu, Lạc Tinh có chút khinh thường nhìn tên tu sĩ để trần, vừa rồi chính hắn đã phóng một hòn đá tới đây, khiến cho Lạc Tinh có cơ hội phản kích tên cận vệ!

“Chỉ vì không muốn lợi ích bị chiếm mất sao, đúng thật là ngu ngốc!!”

Lạc Tinh đánh giá như vậy chính là không sai, chỉ vì một giây phâm tâm sang bên này, Địa Vương Hương Vũ đã có cơ hội tiếp cận tên tu sĩ để trần, nàng không ngừng ra kích, khiến cho tên tu sĩ để trần cũng không thể dùng võ kỹ mà bắn đá nữa, hắn chỉ có thể dùng cự thuẫn bị động phòng thủ, thậm chí không lâu sau cự thuẫn đã bị Địa Vương Hương Vũ chém làm đôi, hắn cũng bị Địa Vương Hương Vũ một kích chém ngang cổ, chết không nhắm mắt!!

-T…Tuyệt vời!-Lạc Tinh ngồi bệt xuống đất, đưa ngón cái ra nói

Địa Vương Hương Vũ ném cho Lạc Tinh một viên đan dược, nói

-Còn chưa kết thúc đâu, sau đêm nay ngươi chắc chắn sẽ bị truy sát cả đời

-Ta nghĩ phải là chúng ta chứ?-Lạc Tinh lại nói

-Đến một lúc nào đó ta sẽ có sức mạnh áp đảo lại chúng-Địa Vương Hương Vũ thập phần tự tin

-Bất quá ngươi không có cơ hội đó

Từ không trung vang lên giọng nói the thé, khiến cho Lạc Tinh cùng Địa Vương Hương Vũ giật mình nhìn lên, chỉ thấy tên thái giám Nĩ Ma quốc đang ngự kiếm bay trên không, ánh mắt giận dữ thêm phần khinh thường nhìn xuống, sự việc hôm nay thật sự nghiêm trọng, việc thái tử Nĩ Ma quốc mất một cánh tay còn có thể nhờ các vị thái y tu vi mạnh mẽ trong vương triều chữa trị, nhưng Tử Long Ấn bị hư hỏng thì thật sự không cách nào vãn hồi, nếu không bắt sống được hai tên này đưa ra trước Nĩ Ma quốc hoàng đế, thì không những hắn phải nhận cái chết, mà cửu tộc có khi cũng đi theo!!

Lạc Tinh như đang suy nghĩ gì đó, hắn không nói gì, Địa Vương Hương Vũ thì ngẩng mặt, nói

-Có thể ngự kiếm phi hành, ngươi hẳn là cảnh giới kim đan rồi?

-Ta chính là kim đan tầng thứ 9, ngươi hiểu rõ chênh lệch rồi chứ?

Địa Vương Hương Vũ tất nhiên hiểu rõ chênh lệch giữa cả hai tựa như rãnh trời, bất quá ánh mắt của nàng lại không có chút sợ hãi, tiếp tục nâng kích nhảy lên muốn giao chiến, trong ánh mắt nàng đầy chiến ý cùng khát vọng cầu sinh!!

-Ngu ngốc

Tên thái giám miệng nói nhỏ, hắn từ trên phi kiếm nhảy về phía sau, phi kiếm cũng bay qua Địa Vương Hương Vũ đang lao tới, khi hai chân tên thái giám chạm mặt đất, Địa Vương Hương Vũ cũng rơi xuống bên cạnh Lạc Tinh, hai tay đưa lên mắt trái, từ kẽ ngón tay chảy ra máu, nhuộm đỏ cả bàn tay nàng!!

Lạc Tinh như trong cơn mê lúc này mới tỉnh lại, hắn nhìn tên thái giám rồi theo bản năng muốn lùi lại, bất quá phía sau chính là vách núi sâu vạn trượng, Lạc Tinh chỉ đành nhìn tên thái giám, giọng nói bình thản tựa như đã chấp nhận cái chết

-Nếu bị ngươi bắt thì hẳn là sẽ phải chịu cực hình nhỉ??

Tên thái giám không biết Lạc Tinh muốn làm gì, hắn trả lời

-Đủ để ngươi sống cũng không được, chết càng không xong!

-Ta thì muốn chết an bình bởi tuổi già cơ, mà có lẽ không được rồi, vậy thôi chết một cách dứt khoát đi

Dứt lời, Lạc Tinh ôm lấy Địa Vương Hương Vũ, nhón một cái đã nhảy xuống vách núi, tên thám giám thấy vậy cực nhanh lao tới, bất quá tốc độ của hắn dù nhanh cũng ở quá xa, chỉ có thể trơ mắt nhìn hai người rơi xuống, hắn cũng không thể bay dùng phi kiếm để bay xuống đỡ cả hai được, cảnh giới Kim Đan dù có thể ngự kiếm nhưng tối đa cũng chỉ có thể để một người trên kiếm mà thôi

-Chết tiệt!!

Tên thái giám hét lớn, không dám nghĩ tên này có can đảm như vậy, hắn chỉ có thể tối mặt rời đi, đến tìm xác hắn cũng không muốn làm, dù sao rơi xuống từ độ cao như vậy, chắc chắn là nát đến không còn nhân dạng!!

Nghe tiếng gió vù vù bên tai, Lạc Tinh lúc này thập phần sợ hãi, trong đầu hắn hét lớn

“Tâm tỷ!! thứ đó đâu, sao đệ không thấy có trong kho đồ??”

“Hệ thống nói thứ bảo vật này có phần đặc biêt, đã phần nào sinh ra linh trí nên không thể trực tiếp chuyển vào kho đồ, chỉ có thể đợi nó tự xuất hiện thôi”-Nhật Tâm giọng nói tràn đầy bất đắc dĩ

-Phen này chết thật rồiiiiiiiiiii!!!!!!!

-Ngươi nên cảm thấy may mắn, còn hơn nhiều so với chết trong đại lao Nĩ Ma quốc-Vì khi rơi tiếng gió xé thật sự rất lớn, Địa Vương Hương Vũ phải hét thì câu này mới lọt vào tai Lạc Tinh

-Ta còn chưa đọc hết One Piece mà!!!

-One Piece là cái gì??

-Sắp chết rồi, không cần biết cũng được

Lạc Tinh vừa dứt lời, hắn và Địa Vương Hương Vũ liền thấy từ xa xa có một bóng trắng bay tới, bay nhanh tới mức Lạc Tinh chỉ vừa thấy nó thì nó đã vẽ ra một vệt trắng, rồi xuất hiện ngay bên dưới hai người

BỤP

Cả hai nhẹ nhàng rơi lên thứ màu trắng này, dù cả hai rơi rất nhanh, bất thứ này lại mềm mại không tưởng, cả hai rơi xuống đó gần như không chịu chút đau đớn nào! Mất vài giây để lấy bình tĩnh, Lạc Tinh liền thốt lên

-Đ…Đây chính là Cân Đẩu Vân sao??!!