Chương 24: Phá Thiên Kích Cường Bạo, Rượt Đuổi

Chương 24: Phá Thiên Kích Cường Bạo, Rượt Đuổi

Tử Long ấn chính là thần vật trấn áp khí vận Nĩ Ma quốc, nếu như nó bị hủy thì chính là đại sự, ảnh hưởng rất lớn tới tương lai Nĩ Ma quốc! Và nếu nó bị hủy trước mặt hai vị thái tử của đại quốc khác, không phải nghĩ, nếu xử lý không cẩn thận thậm chí có thể dẫn ra chiến hỏa giữa ba đại quốc!!

-Kim Tâm Xà Kiếm!!

Thái tử Ôn Lị quốc tay cầm trường kiếm lao tới, mũi kiếm tỏa ra lam quang long lanh, chắn trước Tử Long ấn

-Sơn Hà Phiến!!

Thái tử Tù Nhai quốc từ trên tay ném ra một kiện thiết phiến, bên trên có khác hình ảnh sơn hà, Sơn Hà Phiến cũng theo Kim Tâm Xà Kiếm chắn trước Tử Long Ấn

Hai kiện bảo khí này đều là vũ khí yêu thích của hai vị thái tử, đều là bảo vật tứ phẩm đỉnh phong, bất quá ngay khi chúng va chạm với Phá Thiên Kích thì chỉ duy trì được một khắc, ngay sau đó bảo quang bên trên của chúng bạo phát, Kim Tâm Xà Kiếm gãy làm đôi, Sơn Hà Phiến bị chấn tan nát!!

Trong ánh mắt kinh hoàng của toàn trường, Phá Thiên Kích tiếp tục đánh xuống, đập mạnh vào Tử Long ấn, ngay sau đó Tử Long Ấn bị đánh bay ra ngoài, một góc bị chém bay mất, Nĩ Ma quốc thái tử thì bị một kích này chặt rơi cánh tay trái, máu phun khắp xung quanh!!

Không để mọi người ở đây hoàn hồn, một mảnh Tử Long ấn sau khi bị chém bay ra liền phát ra ánh sáng rực rỡ, chiếu sáng khắp căn phòng, sau đó tiếng long ngâm vang lên, mảnh vỡ Tử Long Ấn phát nổ, khiến long uy tràn ra khắp căn phòng, long uy chấn động khiến Địa Vương Hương Vũ ở gần nhất bị đánh bay ra, cặp mắt trắng dã, hai vị thái tử ở xa hơn một chút bị chấn cho thổ huyết, không ngừng lùi ra phía sau, ở xa nhất là Lạc Tinh và Dương Đông cũng bị đánh bật vào tường, miệng có vệt máu chảy ra, dù sao bọn hắn cũng chỉ là luyện khí kì, dù có cách xa vẫn không thể cản được long uy trùng kích!

Lạc Tinh là kẻ hoàn hồn trước tiên, sau khi lau vết máu trên miệng hắn liền chạy tới vác Địa Vương Hương Vũ lên vai, thu hồi Phá Thiên Kích, nhanh chóng chạy ra bên ngoài, cùng lúc đó, đám cận vệ và ba tên thái giám từ bên ngoài chạy vào, bọn chúng cũng bỏ qua Lạc Tinh mà chạy tới lo cho chủ nhân của mình, tới tận khi Lạc Tinh đã chạy ra ngoài Thiên Phú Phường, đám cận vệ mới từ trong chủ phòng lao ra, đuổi theo hướng Lạc Tinh đang chạy, sau đó tên thái giám đi theo hộ tống Nĩ Ma quốc thái tử cũng đi ra, trên mặt đầy vẻ giận dữ hét lớn với tu sĩ toàn trường

-Kẻ nào bắt được hai kẻ vừa chạy thoát sẽ được Nĩ Ma quốc thưởng cho trăm vạn kim tệ, một ngàn nô lệ, mười gốc linh thảo trăm năm!!

Ngay lập tức toàn trường sôi động, cả đám cũng không biết việc gì đã xảy ra tại chủ phòng, chỉ nghĩ tới phần thưởng hậu hĩnh mà đuổi theo sau Lạc Tinh, tạo ra một tràng cảnh hỗn loạn

Lạc Tinh lúc này cực kì căng thẳng, hắn sau một hồi giao chiến với Dương Đông đã thụ thương, lại vác theo Địa Vương Hương Vũ chạy nên tốc độ tất nhiên không thể nhanh, mà kể cả có là tốc độ nhanh nhất của hắn thì cũng không thể bằng mấy tên cận vệ trúc cơ cảnh đang đuổi theo phía sau, tình hình như vậy thỉ chẳng bao lâu thôi hắn sẽ bị tóm gọn!

Như để tiếp thêm động lực cho Lạc Tinh, hệ thống liền ban ra nhiệm vụ

“Nhiệm vụ phát sinh: Nửa Đêm Đào Mệnh

-Nội Dung: Sống sót cho tới mai (Tới 6h sáng)

-Phần Thưởng: Pháp bảo bất kì * 1, Võ kỹ bất kỳ * 1

-Thất bại trừng phạt: Mất mạng”

“Chỉ còn khoảng bốn tiếng”-Lạc Tinh thầm nghĩ

Lấy ra một tấm phù triện, Lạc Tinh dán nó lên người, ngay lập tức tốc độ của hắn tăng lên, khoảng cách của hắn của nhóm tu sĩ trúc cơ cũng không giảm nữa, nhưng những tu sĩ luyện khí kì lại đang bị bỏ xa!

Lạc Tinh cứ như vậy mà chạy, đằng sau là năm tu sĩ trúc cơ cảnh đuổi tới, trong đó có hai kẻ là cận vệ của thái tử Nĩ Ma quốc, ba người là tu sĩ tới tham gia Hải Vân tông khảo hạch

Cả hai bên men theo bờ một dòng sông rượt đuổi rất lâu, cho tới khi một tu sĩ trúc cơ cảnh mặc một bộ đồ màu lục trở nên mất kiên nhẫn, hắn cũng nuốt xuống một viên đan dược, tốc độ bạo tăng mà đuổi tới Lạc Tinh, chỉ vài giây mà khoảng cách đã chỉ còn một nửa, Lạc Tinh thì phản ứng rất nhanh, lấy ra một viên đan dược nhét vào miệng Địa Vương Hương Vũ rồi dứt khoát ném nàng xuống dòng sông, việc này lập tức có tác dụng, một tên cận vệ Nĩ Ma quốc lập tức nhảy xuống lòng sông, muốn bắt lại Địa Vương Hương Vũ, đuổi theo Lạc Tinh lúc này là ba tên tu sĩ và một tên lính, Lạc Tinh bỏ đi Địa Vương Hương Vũ tốc độ lại tăng thêm chút, bất quá vẫn không thể giữ khoảng cách với tên tu sĩ đã uống đan dược kia, chỉ trong vài phút, Lạc Tinh liền dính một chưởng vào sau lưng, một chưởng này là tu sĩ trúc cơ cảnh đánh ra, Lạc Tinh sao có thể chịu được, hắn bị đánh bật ra phía trước, liền nằm bẹp ra đó, thậm chí còn không đủ sức mà đứng lên!

Tên tu sĩ kia tóm lấy Lạc Tinh tiếp tục chạy, hắn muốn một mình chiếm lấy khoản tài phú này, ba kẻ đuổi theo sau tất nhiên cũng có ý định như hắn, làm sao có thể để hắn một mình bắt Lạc Tinh đi, cả ba cùng sử dụng đan dược, phù triện tăng lên tốc độ, cuộc rượt đuổi vẫn tiếp tục, chỉ là người bị đuổi đã đổi thành một người khác, còn bên đuổi theo thì giảm bớt một người, lần rượt đuổi này thậm chí còn tốn nhiều thời gian hơn, đến mức Lạc Tinh đã khôi phục phần nào thương thế, bất quá Lạc Tinh vẫn ngoan ngoãn nằm trên vai tên tu sĩ, hắn còn thầm cầu nguyện

“Cứ tiếp tục đi, sắp sáng rồi”

Nhật Tâm lại nói

“Sao đệ phải bỏ đan dược hồi phục cho nàng kia chứ, đó là viên cuối cùng của đệ rồi!”

“Dù sao cũng nhờ nàng mà đệ mới chạy được, coi như đó là chút báo đáp”

“Ngây thơ quá”-Nhật Tâm thầm nghĩ

Bỗng tên tu sĩ đang giữ Lạc Tinh dừng lại, khiến cho ba kẻ đuổi theo sau cũng cảnh giác mà dừng theo, Lạc Tinh còn tưởng tên này muốn bỏ cuộc, tới khi hắn nhìn về phía trước hắn mới nhận ra, phía trước chính là vách núi a, vậy mà đuổi một đường đã tới khu vực ngoài cùng của đỉnh núi rồi!!

Độ cao nơi này là qua cả tầng mây, Lạc Tinh nhìn xuống vách núi cũng chỉ thấy một biển mây trắng xóa, cũng không biết vách núi này có dốc không.

Như để trả lời cho Lạc Tinh, tên tu sĩ sút một hòn đá xuống vách núi, cả hai đợi một hồi cũng không nghe âm thanh nào vang lên thì nuốt nước miếng, độ dốc rất lớn, rơi xuống chắc chắn là tan xác!!

-Bỏ cuộc đi, giao hắn ra đây thì bọn ta sẽ tha ngươi một mạng!-Một tên tu sĩ thân trên để trần nói

-Nếu các ngươi tới gần, ta sẽ ném tên này xuống vách núi, tới lúc đó ai cũng trắng tay!-Tên tu sĩ mặc bộ đồ màu lục bóp cổ Lạc Tinh nâng hắn lên, đưa ra trước vách núi

Một tên tu sĩ khác, tay cầm phất trần lên tiếng

-Nếu ngươi làm như vậy thì bọn ta chắc chắn sẽ không để ngươi toàn mạng rời khỏi đây, còn nếu ngươi giao tên đó ra đây, không những ngươi còn sống mà còn được hưởng một phần lợi ích!

Nghe vậy tên tu sĩ mặc đồ màu lục cũng hiểu ra, đây chính là tình huống bắt buộc, hắn không thể giữ riêng món lợi cho mình rồi!! Lạc Tinh cũng biết tên tu sĩ mặc áo lục đang nghĩ gì, hắn hôm nay hẳn là khó sống!

Tên tu sĩ mặc đồ màu lục ném Lạc Tinh ra phía trước ba tu sĩ kia, Lạc Tinh tiếp đất liền bật người muốn chạy, chỉ thấy tên cận vệ vung ngọn giáo lên, Lạc Tinh liền bị đánh bật trở lại, sau đó tên tu sĩ cầm phất trần một chân dẫm lên ngực hắn, nói

-Trước hết phế tu vi tên này, để hắn không thể bày trò nữa, dù sao chúng ta cũng phải bắt sống hắn!!

“Kết thúc ở đây sao, nghe nói trước khi chết người ta sẽ nghĩ đến những gì quan trọng với bản thân, với ta chắc là cha? Nhưng cha cũng đi trước mình một bước rồi, hay là Vũ Phương? Tại sao hôm đó nàng lại bày trận pháp vây khốn ta? Vậy còn ai? Tựa hồ mình cũng không còn gì để mất!”-Lạc Tinh nhìn phất trần đánh xuống người, dần nhắm mắt như đã chấp nhận cái chết

“Ta mới gặp đệ không lâu, nhưng đệ chính là một người quan trọng đối với ta, với đệ ta vẫn không phải một người quan trọng sao?”

Nghe được giọng nói này Lạc Tinh có chút bàng hoàng, hắn nhớ lại khi mới gặp Nhật Tâm, vị tỷ tỷ bất đắc dĩ này của hắn dù có phần hơi trẻ con, nhưng lại thật lòng lo cho hắn như một người mẹ, khoảng thời gian khổ luyện để báo thù, chính là tỷ tỷ luôn bên cạnh động viên, giúp hắn có thêm động lực cố gắng, thì ngày hôm nay hắn mới đi được tới đây

Mở trừng mắt ra, Lạc Tinh co người lên cắn thẳng vào chân tên tu sĩ khiến cây phất trần đang đánh xuống cũng lệch tới một bên, tên tu sĩ kia thì điên cuồng giật dây ra, tất nhiên là với sức lực của tu sĩ trúc cơ cảnh thì cơ hàm của Lạc Tinh chẳng là gì, tên tu sĩ rút chân ra, còn khiến Lạc Tinh bay mất một chiếc răng

-Khốn nạn!

Tên tu sĩ hét lên, liền lao tới đạp Lạc Tinh xuống, không ngừng sút lên người hắn, khiến Lạc Tinh chỉ có thể gập người chịu đựng!

Đánh một hồi xả giận, Lạc Tinh cũng đã như miếng giẻ nằm dưới đất tên tu sĩ cầm phất trần mới hả giận dừng lại, lại nói

-Nếu không phải tên thái giám nói phải bắt sống thì ta đã giết ngươi rồi

Lạc Tinh khó nhọc lấy ra một thanh đoản đao, hắn dùng hết sức bình sinh chém ngang, cắt ra một vết máu trên cổ chân tên tu sĩ

-Khốn…

Tên tu sĩ dường như đã mất kiểm soát, hắn vung phất trần đánh xuống, muốn kết thúc Lạc Tinh.