Tôi dành ra 20 phút lục tung Thunderhawk để tìm tua vít các kiểu cho việc nối lại dây dẫn công tắc mà Cygnus yêu cầu sửa chữa. Khi tôi hoàn thành, Trung sĩ Odhran đã được điều trị xong.
Tôi đến gần lính Space Marine, cố gắng che giấu vẻ lo lắng của bản thân. Mặc dù anh ta bị thương, tôi ko có cơ hội đánh thắng anh ta, trừ khi tôi có thể bất ngờ tấn công anh ta giống như tôi đã làm với gã Chaos Marine, mà biết đâu anh ta cũng điên cuồng chẳng kém. Những chiến binh này đánh từ cuộc chiến này sang cuộc chiến khác và nghĩ rằng thôi miên là một hình thức trị liệu được chấp nhận.
"Chào Trung sĩ Odhran. Chào mừng trở lại với thế giới của người sống."
Odhran liếc nhìn tôi đầy nghi ngờ. " Ừm." Anh ta ho khan rồi cau mày.
" Đợi chút, tôi sẽ đi lấy nước cho anh." Tôi tháo ba lô và lục lọi tìm một chai nước, mở nắp xong đưa cho anh ta. " "Trạm y tế đã bù đủ nước cho anh rồi, nhưng tôi đoán điều đó không thể làm sạch 80 năm bụi bặm khỏi cổ họng anh được."
Anh ta với tay ra thì nhận thấy bản thân thiếu mất cánh tay phải, phải cầm lấy chai nước bằng tay trái thay thế.
" Cố gắng uống từng ngụm nước một nếu có thể. Tôi sẽ kể cho anh về tình hình hiện tại. Cứ la lên nếu muốn tôi dừng."
Odhran uống nước rồi nhướng mày nhìn tôi.
“Đúng. Anh đã thanh công bảo vệ động cơ warp ở lượt đầu tiên khi trường Gellar bị hư hại. Giáp cùng những bộ phận được cấy ghép của anh quyết định cho anh ngủ đông vì vết thương quá nặng. Những đồng đội của anh đều đã hi sinh trong cuộc chiến chống lại kẻ xâm nhập kéo dài bốn tháng, cùng với 99% phi hành đoàn."
Tôi dừng lại một lát. Odhran thở dài xong ra dấu cho tôi tiếp tục.
" Những người còn sống sót đã cố gắng giải phóng Distant Sun khỏi trạm vũ trụ mà nó va chạm nhưng thất bại khi bị nhiều lực lượng ngoài hành tinh tấn công trong hơn hai năm chiến đấu tiếp theo. Những người sống sót tan rã lại đánh giết lẫn nhau, chỉ còn lại số ít người cũng đã chết vì tuổi già."
"Chúng ta vẫn đang ở trên Distant Sun và con tàu vẫn đang bị mắc kẹt trong xác trạm vũ trụ. Nguồn năng lượng của trạm này đã cạn kiệt, sớm muộn cũng bị warp nuốt chửng và giải phóng chúng ta. Còn về hiện tại, Ork, Tyranid, lũ cuồng tín đang cố gắng xâm nhập vào con tàu để tới chỗ chúng ta, đồng thời cũng chuẩn bị tàu chạy trốn. Ngoài ra, thời tiết hiện tại đang có giông bão, có khả năng xuất hiện của đám Eldar."
" Về về tôi, tôi là Magos Aldrich Isengrund. Tôi cũng ko may mắc kẹt trên xác trạm vũ trụ này. Tôi đã phát hiện ra Distant Sun, chém giết xuyên qua lũ xeno, đánh cắp tàu của chúng để tới được đây. Giờ nghĩ lại thì, có lẽ đó là lý do tại sao chúng đang cố gắng đột nhập. Tôi đã giết rất nhiều trong số chúng."
Odhran mỉm cười.
" Đó là toàn bộ tình hình hiện tại. Anh có câu hỏi nào không?"
Odhran lầm bầm, làm thêm ngụm nước. " Tôi có vài câu hỏi, Magos. Tay và bộ giáp của tôi đâu? Mất bao lâu nữa thì lũ xenos phá vào được thân tàu? Bao lâu nữa chúng ta được giải thoát khỏi xác trạm vũ trụ này?"
" Giáp với vũ khí của anh hiện ở kho vũ khí Thunderhawk, cách anh khoảng mười mét bên trái. Giáp của anh bị hư hỏng, anh sẽ phải tự sửa chữa lại hết mức có thể hoặc kiếm được bộ khác thay thế. Chúng ta sẽ được giải thoát trong khoảng 10, hoặc 11 ngày nữa. Còn về việc bị xâm nhập, anh có thể hỏi linh hồn máy móc của Distant Sun. Nó đang nằm ở cuối giường của anh đấy."
"Vậy sao? Nhưng tiếc là tôi không thể nhìn thấy những thứ như vậy, ngay cả với bộ giáp. Ngài quả thực đã được ban phước, Magos." Anh ta thả lỏng đôi chút.
À, vậy không phải là hologram! ! Chắc hẳn những con thú phong cách steampunk đó là hình ảnh chiếu nội bộ thông qua bộ phận cấy ghép tích hợp máy móc của tôi. Đế chế không có thứ gì tương tự sao? Tôi tham khảo danh sách dữ liệu của Aruna và tìm thấy nó, một thiết bị kích thích thần kinh. Điều đó giúp làm rõ nhận xét của Aruna về bộ phận cấy ghép của tôi trong cuộc trò chuyện đầu tiên của chúng tôi và tại sao nó có thể đi xuyên qua trường giam stasis.
"Aruna, làm ơn trả lời câu hỏi của Trung sĩ Odhran."
Aruna hừm với tôi, cuộn tròn lại giả vờ ngủ.
"Tôi xin lỗi, Trung sĩ. Aruna hiện không có câu trả lời cho chúng ta. Có lẽ vì nó không quan trọng, dù sao thì chúng ta cũng phải xây dựng lớp phòng thủ dày đặc. Anh có muốn ăn gì không? Chắc hẳn anh có thứ gì đó dự trữ ở đây."
"Có một máy phân phối cháo amino trong khoang bếp nhỏ phía sau buồng lái."
"Tôi sẽ quay lại ngay."
Tôi leo lên chiếc thang gần phía trước của Thunderhawk. Buồng lái nằm ngay phía trên và phía sau đoạn dốc phía trước. Máy phân phối khiến tôi nhớ đến N.O.M ở căng tin của liên bang. Tôi làm theo hướng dẫn trên màn hình, lấy thức ăn rồi quay lại chỗ Odhran.
"Đây." Tôi đưa bát cho anh ấy. "Tôi không thấy thìa nào cả."
Odhran ngửa đầu ra sau, làm một hơi xong luôn. "Chúng tôi chưa bao giờ có thìa cả."
"Đúng là hiệu quả hơn khi không dùng thìa."
Odhran khịt mũi hài hước, "Đó là những gì Thầy Tadhg, Tech-Marine của chúng tôi, đã nói." Anh ta cau mày, ném cái bát rỗng lên bàn phụ. Cái bát sạch bong. Chắc nó được phủ một lớp chống thấm nước hoặc tương tự.
"Cảm ơn vì thức ăn."
"Không có gì. Tôi sẽ tìm thứ gì đó ngon hơn khi chúng ta có thời gian rảnh."
"Bây giờ tôi sẽ kiểm tra thiết bị của mình, Magos."
Tôi lắc đầu, "Cố gắng nghỉ thêm một tiếng nữa. Để thuốc ngấm hoàn toàn vào cơ thể anh lẫn cho cơ thể thời gian hồi phục lượng máu đã mất. Như vậy sẽ giảm thiểu khả năng anh làm hỏng việc, tình thế này ko cho phép ai trong 2 chúng ta mắc sai lầm."
"Được rồi, Magos. Nếu ngài kiên quyết. Có lẽ đến nhà nguyện? Tôi muốn cầu nguyện."
"Được. Chính tôi sẽ đẩy anh đến đó."
"Tôi không phế tới mức vậy ."
"Mới 20 phút trước, anh còn mất cánh tay và có một lỗ thủng lớn ở ngực. Cựa quậy nhiều quá thì chỉ tổ khiến vết thương toác ra mà thôi. Trạm y tế khâu vá rất giỏi, mặc dù anh ko nhìn thấy vết khâu nhưng chúng vẫn đang ở đó."
" Vậy xin làm phiền ngài, Magos."
Tôi bắt đầu đẩy cáng khỏi Thunderhawk, " tôi ko ghét ý muốn muốn tự mình làm mọi thứ của anh, nhưng chúng ta sẽ phải tiết kiệm từng chút sức lực đấy."
Một tiếng nổ lớn vang lên, thứ gì đó đâm vào cửa khoang chứa máy bay.
“Xem ra việc cầu nguyện này phải hoãn rồi."
Odhran có một nụ cười hoang dã trên khuôn mặt. " Đưa tôi đến kho vũ khí. Trận chiến sắp xảy ra!"
Ít nhất trông anh ta cũng vui. Tôi đẩy cáng tới kho vũ khí.
"Aruna. Thứ gì đang tấn công cửa khoag chứa máy bay vậy?"
Aruna mở một mắt. " Ork. Chúng phóng ngư lôi từ Rok của chúng sang. Tôi đã hạ hết chúng rồi."
" Ừm, khi cậu nói Ork, ý cậu là bọn Ork chứ không phải máy móc của chúng, và tấn công nghĩa là chúng đang đập cửa khoang chứa máy bay?"
Odhran khúc khích cười khi nghe được nửa bên cuộc hội thoại.
"Đúng, nhưng bọn chúng có mặc những bộ giáp chiến đấu thô sơ. Hiện tại chỉ còn 91 tên sống sót. Hai trong số chúng mang súng plasma Deffgun. Có một trạm quan sát trong hốc nhỏ ở phía ngoài cùng bên phải cửa khoang chứa máy bay. Ngay cả khi hệ thống gia cố dã chiến được kích hoạt, bọn chúng vẫn có thể bắn thủng kính quan sát bọc thép của nó.
"Chúng ta có hệ thống phòng thủ tự động nào có thể nhắm vào chúng ngay bây giờ hoặc bên trong khoang máy bay không?"
"Không có súng nào hoạt động, và các tàu con thoi cũng hết đạn rồi."
"Thế còn Thunderhawk thì sao?"
"Chúng ta phải hỏi nó. Thunderhawk thuộc về Adeptus Astartes, không phải Mechanicus."
"Lại vướng mắc về quyền hạn?"
" Đúng!"
"Thưa Ngài Cygnus?"
Odhran nhìn tôi khó hiểu, rồi mắt anh ta mở to. " Lại thêm linh hồn máy móc khác?"
"Đúng vậy. Tôi sẽ yêu cầu Thunderhawk xem nó có thể giúp chúng ta không."
"Tuyệt vời. Tôi không biết nó có tên, chúng tôi luôn gọi nó theo tên của phương tiện."
Tôi nhăn nhó. "Nó không thích điều đó đâu, cái tên là do tôi đặt ra để tạo thuận lợi cho việc giao tiếp."
"Két"
"Và nó đang đứng trên đường dốc, dùng mỏ để chải chuốt đôi cánh."
Đó là sinh vật gì vậy?"
"Một con thiên nga đen với những ngôi sao bạc được đính trên lông vũ, trông như thể nó là hiện thân của bầu trời đêm trên một thế giới vườn tược."
"Két"
"Sự oai nghiêm phù hợp cho một cỗ máy anh hùng."
Cygnus dang rộng đôi cánh và sải bước qua lại trên đường dốc.
"Nó hài lòng với lời khen của anh."
"Phì"
"Nó bị cấm bắn bất kỳ vũ khí nào trong khoang máy bay. Thậm chí nó cũng sẽ không thể bắn bất cứ thứ gì cho đến khi được bảo trì. Tôi nghĩ nó đang khó chịu vì bị bỏ bê."
"Nghe tồi tệ đấy."
"Hmmm, chúng ta sắp phải đối mặt với 91 con Ork, , một số mang theo vũ khí hạng nặng, mà không có bất kỳ sự hỗ trợ nào. Anh có thứ gì đó phù hợp để chúng ta có thể che chắn lỗ hổng mà bọn chúng có thể xâm nhập không?"
"Theo như tôi biết thì đáng lẽ phải có một khẩu bolter hạng nặng cùng 100.000 viên đạn được lưu trữ. Tôi cần phải kiểm tra lại."
Tôi chỉ tay về phía cánh cửa nhỏ cạnh khoang máy bay. "Bọn chúng sẽ đến từ đó. Anh là chuyên gia, vì vậy hãy quyết định cách anh muốn chặn chúng. Tôi sẽ chuẩn bị 1 con tàu con thoi lao vào chúng khi chúng bắt đầu áp đảo chúng ta, điều đó sẽ cho chúng ta đủ thời gian để rút lui chiến thuật."
"Được. Tôi có vài ý tưởng gây khó cho chúng. Tôi sẽ cần các servitor."
"Cứ làm những gì cần thiết. Chúng ta ko có khả năng load lại file save nếu bị giết đâu nhé"
"Ý tưởng ngớ ngẩn thật."
Tôi cười khúc khích, "Đúng là vậy. Cần gì cứ gọi, mà hãy bịt kít mọi lỗ hổng trên bộ giáp của anh đi nhé. Tình hình tệ nhất là chúng ta phải chiến đấu trong môi trường chân không."
" Ngài còn xanh lắm, Magos. Đừng lo lắng nữa, vào việc thôi."
"So với anh thì đúng là vậy."
Tôi chuẩn bị tàu con thoi và hàn cửa phòng quan sát đủ rộng để chỉ cho một tên Ork chui qua được một lần. Sau đó, tôi định vị con thoi thứ hai để luồng plasma từ ống xả sẽ quét qua lối đi khi động cơ khởi động.
"Còn bao lâu thì lũ xeno tới, Aruna?"
Odhran bước xuống, toàn thân toàn vũ khí với đạn. " Trên Thunderhawk có rào chắn triển khai được. Lấy chúng đi."
" Ok"
Vừa bước vào Thunderhawk, hai servitor đi lướt qua tôi, tay cầm những thùng plasteel. Phía sau tôi, một tia sáng chói loé lên từ cánh cửa được hàn.
Aruna xuất hiện trước mặt tôi, lơ lửng, dùng đuôi ve vẩy trước mặt. "Lũ Ork đang bắn phá. Với vũ khí hiện tại của chúng, bọn chúng sẽ hết không khí trước khi đột nhập được vào tàu."
"Nghe xong nhẹ nhõm hẳn."
ôi vác những tấm chắn. Chúng trông giống như khiên chống bạo động hình chữ nhật, rộng, cao khoảng hai mét, có bánh xe ở phía dưới - điều này thật tuyệt vời, vì tôi gần như không thể nhấc nổi một tấm, mà lại có đến sáu tấm. Tôi di chuyển được bốn tấm thì Aruna lên tiếng.
"Chúng đã phóng máy bay tiêm kích và máy bay ném bom, đồng thời cố gắng nhắm hỏa lực chính vào chúng ta, nhưng chúng không thể tấn công qua trạm vũ trụ."
"Chúng có thể đột nhập khoang chứa máy bay không?"
"Có khả năng. Phụ thuộc vào việc hỏa lực phòng thủ ghim được bao nhiêu kẻ địch."
"Tôi có thể giúp gì không?"
Tiếng còi báo động vang lên inh ỏi và một giọng nói trầm khàn phát ra khắp khoang chứa máy bay, " "Cảnh báo...Distant Sun... Giao thức chiến đấu được kích hoạt... Cảnh báo... Không tìm thấy sĩ quan nào... Đang tìm kiếm thành viên cao cấp nhất... Lỗi... Không tìm thấy phi hành đoàn... Đang tìm kiếm người thay thế trên tàu... Tìm thấy người thay thế... Chỉ định Magos Aldrich Isengrund làm thuyền trưởng tạm thời...Thánh Machine biết tất cả và nhìn thấy tất cả... Đừng làm Ngài thất vọng."
Tôi há hốc mồm. " Tại sao cậu ko làm thế ngay từ đầu?"
"Distant Sun thời điểm đó chưa bị đe dọa. Chỉ có ngài với Trung sĩ Odhran có thể bị thiệt mạng bởi vụ tấn công. Lũ Ork dùng máy bay tấn công được tính là mối đe dọa cho con tàu, cho phép Aruna có nhiều quyền tự chủ hơn. Quyền hạn của ngài sẽ kéo dài cho đến khi máy bay tấn công bị vô hiệu hóa. Nhanh lên, Magos, thời gian không ủng hộ chúng ta!"
" Tao nguyền rủa mày, mã lệnh điều khiển!"
Tôi lao đến Trung sĩ Odhran, thông báo cho anh ta về máy bay tấn công, những gì tôi cần làm và lý do.
“Nguy cơ bị đột nhập nghiêm trọng, tôi sẽ thiết lập phòng thủ phía sau và chặn chúng lại.” Anh ta tiến đến tôi và cắt phăng bộ giáp trên người tôi. “"Tôi không muốn trôi dạt trong vũ trụ chỉ vì ngài di chuyển quá chậm. Giờ chạy đi, Magos!"
Tôi chạy. Aruna bay song song bên cạnh, thỉnh thoảng nhảy lên và vỗ bay một con bướm máy cơ khí holographic trông như do bọn Ork chế tạo.
Khi tôi chạy đến nhà nguyện, con tàu liên tục rung chuyển dữ dội vì những đòn tấn công nặng nề. 15 phút sau, tôi đến được ngôi đền tự động.
"Khoang chứa máy bay bị đột nhập... Khoang chứa máy bay đã được phong tỏa... Đội máy bay tấn công Ork còn 12% và đang rút lui."
Tôi lao xuống các bậc thang dẫn đến nhà nguyện nhỏ, vô hiệu hóa trường stasis với tiếng kêu gọi E-SIM, và cố kéo Explorator Epoloch299 ra khỏi quan tài plasteel. Tôi hét lớn.
Gã này quá nặng.