Tôi đội lại mũ bảo hiểm rồi lắc lư tay chân. " Aruna! Hãy chuyển tiếp lộ trình được phép đến E-SIM và mã khóa cho những cánh cửa đó. Ra lệnh cho 2 Servitor đến gặp tôi ở động cơ warp với cáng cứu thương đủ lớn để vận chuyển 1 space marine. 2 Servitor khác đên khoang máy bay để khởi động Thunderhawk và kiểm kê vật tư. 6 Servitor tới kho vũ khí để lấy vũ khí trang bị cho chúng lẫn cả vũ khí thích hợp cho anh bạn space marine. 2 Servitor cuối cùng nên đến cơ sở y tế hoặc cửa hàng vật tư của tàu, sẵn sàng mang theo đồ dùng cần thiết cho quy trình giải cứu."
"Đã rõ. Đang thực thi mệnh lệnh."
" Xin hãy cập nhật cho tôi thường xuyên nhất có thể và chỉ ra bất kỳ điều gì khác cậu nghĩ tôi cần biết."
"Aruna tuân lệnh."
Tôi vẫn còn đủ vũ khí, đồ dùng mang từ trong trạm đi. Vác chúng thật vướng víu nhưng mấy thứ này là mấy thứ thiết yếu cho sự sống còn nên bắt buộc phải mang theo. Ở cái tương lai chết dẫm này, đi tới bất cứ nơi nào cũng phải mang theo ít nhất 3 khẩu súng. Mình thực sự cần một cái ôm trước khi bắt đầu dùng đạn cỡ 50 làm đũa để gắp sushi Tyranid, hoặc dùng lưỡi lê để cắt bánh burger Ork.
Vừa đi, Aruna vừa tóm tắt cho tôi về động cơ warp. Càng nghe, tôi càng thấy bất an. Nó là thiết bị tạo ra lỗ hổng trong thực tế để con tàu có thể di chuyển giữa vùng thực tại và vùng Warp.
Động cơ warp nằm gần mũi tàu, ở vị trí #C1/0/Q1. Đây là khu vực lớn nhất tôi từng đến cho đến nay, chủ yếu là do lớp vỏ bọc thép, máy tạo lá chắn void cùng nguồn năng lượng dự phòng. Nếu bạn nghĩ rằng hệ thống phòng thủ được bố trí để bảo vệ khu vực này trong chiến đấu, bởi vì đây là khu vực duy nhất trên tàu có thể phát nổ với lực đủ mạnh để phá hủy hoàn toàn con tàu, thì bạn đã lầm.
Theo đúng phong cách Warhammer 40k, lớp khiên kiên cố này có nhiệm vụ chống lại loại bức xạ kỳ lạ kinh khủng đến mức ngay cả những kẻ cyborg điên rồ bắn vũ khí nguyên tử
hộ trợ bộ binh bên trong chính tàu vũ trụ của chúng, và coi trọng an toàn lao động chẳng bằng hạt cát, chúng còn quan tâm đến việc xác chết bị nghiền nát gây hư hại cho máy móc hơn mạng sống của các phi hành đoàn, thì việc lắp đặt lớp giáp bảo vệ cho cỗ máy này lại được coi là điều hợp lý.
Đứng trước cơ sở chết chóc này, tôi nhìn chằm chằm vào lớp lá chắn hư không rung rung lạch cạch. Nó hoàn toàn khác biệt so với lớp màng che không khí khẩn cấp đen tuyền trên trạm vũ trụ của Liên bang. Nhìn Aruna đang đi lại trên bề mặt lá chắn như một con tắc kè, tôi hỏi, "cậu muốn tôi vào đó?"
"Aruna không muốn gì cả. Nó chỉ lưu ý rằng việc hồi sinh Space Marine là cơ hội duy nhất để Magnos Aldrich duy trì sự sống trong thân xác phàm nhân."
E-SIM cũng ưa thích kiểu nói không ra lệnh. Tôi cũng nhận thấy Aruna không bao giờ bảo tôi phải làm gì, mà chỉ ngầm gợi ý thông qua việc cung cấp thông tin. Nó vừa thận trọng vừa ranh mãnh, và tôi nghi ngờ Aruna vượt trội hơn tôi một mức độ mà tôi không thể hình dung được trên một thang đo mà tôi không hiểu, mặc dù E-SIM đã cho tôi thoáng thấy về cách nó hiểu thực tại. Tôi nên cẩn thận với những gì mình nói với Aruna.
"Được, được. Đi bộ xuyên qua lá chắn đó có an toàn không?"
"Không an toàn. Tốc độ là đồng minh của ngài trong cả việc đi qua lẫn giải cứu."
Tôi lao qua lá chắn và Aruna nhảy phóc lên vai tôi. Chiếc lá chắn cảm giác như luồng không khí trong một cơn giông sét cực mạnh. Lông toàn thân tôi dựng đứng lên. "Nếu cậu còn buông ra những lời gợi ý nặng đô hơn nữa, tôi chắc bị chấn động mất. Xin hãy mở cửa ra, Aruna."
Cánh cửa bọc thép trượt ra êm ái với tiếng bánh răng kêu nhẹ cùng tiếng rên điện tử.
Bên trong cánh cửa là một phòng gác bị cháy rụi. Chiếc ghế sofa chỉ còn là khối đen, hệ thống chiếu sáng bị bắn phá tan nát, những vết cào cấu xé nứt sàn nhà, cùng những hố nhỏ li ti chi chít trên tường.
Dựa vào cánh cửa phía xa dẫn đến khu vực động cơ warp, , nằm đó là hình hài cháy xém và đầy thương tích của một Space Marine. Bộ giáp của người này có màu xám nhạt viền đỏ. Con đại bàng hai đầu vàng được vẽ trên 1 tấm giáp vai đồ sộ, và con chó săn màu đen được vẽ trên tấm còn lại.
Ngực người này bị xé toạc, cánh tay bị đứt từ khuỷu trở xuống còn chiếc ủng trái bị vỡ nát nặng. 1 khẩu Boltgun được giữ chặt trên ngực anh ta. Liếc nhìn qua vai người này, tôi thấy ngay cả ba lô năng lượng cồng kềnh gắn sau lưng cũng ko hề có vết xước nào.
"Đây là Trung sĩ Odhran thuộc Chapter Barghest," Aruna nói. "Anh ta đang canh giữ động cơ warp trong đợt đột nhập ban đầu và đã tự nhốt mình ở đây cùng với một tên Quỷ dữ khổng lồ và hai Juggernaut, khi chúng xuất hiện trong phòng, bất ngờ tấn công anh ta với một đội Skitarii, bộ binh người máy của Mechanicus."
Aruna chiếu một hình ảnh động của một con quỷ hình người to lớn hơn cả Space Marine đang vung cây búa lớn, lại đủ mạnh để chịu được boltgun, cùng với những chó săn cyborg khổng lồ được bao phủ trong ngọn lửa.
"Đội Skitarii đã bị hạ ngay trong 8 giây đầu tiên. hượng sĩ Odhran sống sót sau đợt tấn công ban đầu và tiêu diệt cả ba con quỷ chỉ trong 1 phút. Bộ giáp của anh ta đánh giá tình trạng của anh ta là nguy kịch và buộc kích hoạt màng sus-an, đưa anh ta vào trạng thái ngủ đông. Anh ta sẽ cần chất kích thích phù hợp, hoặc thôi miên, trước khi tỉnh dậy, tùy thuộc vào cách huấn luyện của anh ta."
"Tại sao anh ta lại bị bỏ lại ở đây?"
"Cánh cửa bị khóa, phi hành đoàn nghĩ anh ta đã chết, cả đội còn lại của anh ta cũng hy sinh và không thể thông báo cho họ biết Thượng sĩ Odharan còn sống. Cơ thể anh ta không gây nguy hiểm cho hoạt động của tàu và họ đã bận rộn đẩy lùi lũ quỷ trong bốn tháng tiếp theo."
" Chỉ vậy thôi? Họ bỏ mặc người đàn ông đã cứu họ, vì không ai thèm mở cửa để thu hồi lại thi thể của anh ta và nói lời cảm ơn?"
"Hầu hết là đúng. Một vài người đã cố gắng giúp đỡ nhưng họ không thể mở cửa và không nghĩ đến việc yêu cầu Aruna làm điều đó."
"Không thể tin được."
"Hãy tha thứ cho họ, Magos. Họ không biết gì hơn và không bao giờ được trao cơ hội để cải thiện bản thân. Sự thiếu hiểu biết cứu họ khỏi hầu hết quỷ dữ và thảm họa, ngay cả khi nó trói buộc họ với Warp."
"Đó không phải là điều tôi mong đợi nghe từ một cỗ máy."
"Aruna già rồi, Aldrich."
"Ý cậu là sao?"
Aruna nhảy khỏi vai tôi xong ngồi xuống cạnh Odhran, nó chỉ tay ra sau lưng tôi. "Servitor đã tới, chúng sẽ cần chỉ đạo. Ngài có thể nói chuyện với chúng hoặc sử dụng linh hồn máy móc của mình để hỗ trợ. Ngài sẽ gặp lại Aruna ở khoang chứa máy bay."
Aruna biến mất, để lại cho tôi 2 Servitor cùng một cái cáng lớn. Tôi ra lệnh cho 2 con Servitor trên đặt ên cáng, nhưng vài giây sau tôi phải can thiệp vì nhận ra chúng quá ngu dốt. Chúng chả giống E-SIM hay Aruna chút nào, và tôi phải hướng dẫn chúng tỉ mỉ, bao gồm cả việc đi đến đâu hay phối hợp với nhau như thế nào.
Bù lại chúng cực kì xuất sắc trong việc tuân theo mệnh lệnh. Chúng liên tục cập nhật tình hình bằng những tiếng rít ngắn và những tiếng bíp dồn dập. E-SIM giải thích cho tôi đó là lingua-technis, hay còn gọi là mã nhị phân của máy móc, ngôn ngữ chính thức của Adeptus Mechanicus.
Cơ thể của 2 servitor này yếu đi theo tuổi tácc, tôi phải giúp chúng nâng người này lên cáng. Khi mặc giáp, anh ta nặng 584kg cao 2m3. Nếu ko có những trang bị cấy ghép, tôi có thể đã bị gãy cái gì đó, bất chấp có được trợ giúp hay ko.
Tôi đi cùng lũ servitor tới khoang chứa máy bay vì ko thể tin tưởng được chúng. Tuy nhiên tới cuối, chúng cũng xử lý ổn thỏa.
Chúng đẩy Odhran đến trước mũi của Thunderhawk và đợi. Tôi nhìn chằm chằm vào lối lên khổng lồ, tự hỏi làm thế nào để mở nó ra, thì bất chợt một con thiên nga đen bằng hologram xuất hiện. Lông của nó được phủ đầy những ánh đèn bạc nhỏ li ti, lấp lánh như sao trời, và mỏ nó được dát vàng.
Trời ơi, tôi không thể tin được là mình từng nghĩ con mèo bằng đồng là kỳ lạ.
"Xin chào," tôi lên tiếng.
Con thiên nga nghiêng đầu, nhìn chằm chằm vào tôi bằng con mắt màu xanh lam ngọc bích. Nó kêu quang quác dang rộng đôi cánh và rướn cổ lên, sau đó lại kêu thêm một tiếng.
Tôi giơ cao 2 tay xong lùi lại, con thiên nga liền dừng việc tạo dáng.
"Tôi cần chữa trị cho Trung sĩ Odhran và thiết bị cần thiết cho việc đó là ở trên Thunderhawk. Cậu có thể vui lòng mở cửa và cho tôi vào không?"
Con thiên nga dịch chuyển tức thời lên trên Odhran rồi lạch bạch đi xung quanh, mổ nhẹ vào áo giáp của anh ta, và quét nhẹ lên vết thương bằng lông vũ. Nó nhìn lại tôi rồi lại quạc thêm tiếng xong biến mất.
Tiếng rít vang lên, cửa trước của Thunderhawk hạ xuống, ngay lập tức tôi ra lệnh cho servitor đẩy cáng lên dốc rồi đi theo chúng vào bên trong.
Chiếc Thunderhawk dài khoảng 26,6 mét, tương đương với một chiếc máy bay phản lực tư nhân Gulfstream, nhưng thân rộng hơn nhiều (9,8 mét) và nặng hơn gấp sáu lần (121 tấn). Đây là chưa tính đến việc nhồi nhét 30 lính Space Marines cùng trang bị và 4 thành viên phi hành đoàn vào khoang chứa đồ.
Chiếc Thunderhawk này được cải tiến cho các nhiệm vụ dài ngày, hoạt động xa căn cứ. Nó được trang bị đầy đủ dụng cụ lẫn vật tư thiết yếu khoảng năm, thậm chí có thể lên đến mười lính Space Marines, bao gồm cả kho vũ khí và trạm y tế tự động ở phía sau của phi cơ.
Hợp tác với E-SIM và Servitor, tôi đẩy Odhran lên một bệ đỡ hình tròn. Tự nhiên có cái chiếc đầu lâu bay lơ lửng với đôi mắt đỏ bionic xuất hiện từ một hốc chứa; các công cụ kim loại lủng lẳng ở phần đáy của nó giống như chân côn trùng bị gãy; một Servo-skull, E-SIM thông báo cho tôi.
Servo-skull rà quét bằng tia laser nhấp nháy rồi kêu lên với tôi. Tôi ra lệnh cho nó tháo rời bộ giáp từ người Trung sĩ. Mười hai chi tay kim loại bật ra từ các bức tường, nâng Trung sĩ lên và tách từng mảnh giáp ra khỏi người anh ta, bắt đầu từ ba lô năng lượng trên lưng, sau đó cất giữ bộ giáp hỏng vào kho chứa.
Sau khi tháo hết giáp, những Servitor đặt anh ta trở lại cáng và tôi đẩy anh ta đến trạm y tế. Chiếc Servo-skull lại một lần nữa rà quét xong kêu lên bằng Lingua Technis. Điều trị cho Trung sĩ khá khó khăn vì các thiết bị y tế tự động không đủ thông minh để tự điều trị, còn tôi lẫn E-SIM không có kiến thức ở mảng này,
Aruna bất chợt xuất hiện bên đầu Trung sĩ và nhìn chằm chằm vào tôi, không nói gì. Con thiên nga ngay lập tức xuất hiện trên ngực Trung sĩ rồi liếc xéo Aruna. Aruna mặc kệ nó nà đi liếm chân mình.
"Aruna, làm ơn giúp tôi điều trị Trung sĩ Odhran."
"Tôi có kiến thức, nhưng không có quyền hạn cần thiết."
"Ai có quyền?"
"Linh hồn máy móc lớp Cygnus."
"Thứ đó là gì?"
"Con thiên nga thiên tài ngốc nghếch đang ngồi trên ngực lính Space Marine."
Con thiên nga kêu quạc 1 tiếng.
Tôi không nghĩ chúng ưa nhau cho lắm. Bây giờ tôi bắt đầu hiểu tại sao các Tech-Priest dành nhiều thời gian cầu nguyện cho những Linh Hồn Máy Móc hung dữ này để mọi thứ hoạt động.
"Chiếc Thunderhawk này tên là gì?"
Aruna đáp, "Bird Strike. . Mặc dù chưa từng bị bắn hạ, nhưng chiếc Thunderhawk này đã 6 lần bị chim trên các thế giới chết chóc quật rơi."
"Ah, ra là vậy. Có thể hiểu được tại sao cái tên đó lại gây tranh cãi."
Con thiên nga gật đầu chậm rãi. Vậy thì không thể dùng tên của Thunderhawk để gọi Linh Hồn Máy Móc được.
Tôi hắng giọng. Có lẽ nên xu nịnh chăng? "Thưa Ngài Cygnus. Tôi có thể gọi Ngài là Ngài Cygnus không?"
Cygnus ưỡn ngực, gật đầu.
"Ngài Cygnus, để Ngài nhượng quyền kiểm soát trạm y tế cho Aruna để nó có thể chữa trị cho Trung sĩ Odhran, hoặc Ngài có thể tự mình chữa trị cho anh ấy thì cần những gì?"
Tôi cố nhịn cười khi Cygnus dụi cằm bằng cánh. Nó gật đầu rồi kêu quang quác vài tiếng.
E-SIM phiên dịch: "Cần lắp đặt một loa ẩn đặt trên ghế của phi hành đoàn, loại có thể phát ra tiếng qua mũ bảo hiểm của họ bất kể điều gì, để ta có thể cảnh báo chúng khi chúng làm sai. Thế mà chúng dám tắt đi với lý do làm phiền chúng, và quên bật lại. Chuyện này đã xảy ra cách đây hai trăm năm mà ko ai sửa chữa, đó là lý do tại sao chiếc máy bay này cứ liên tục bị chim đâm trúng. Sửa chữa nó đi!"
"Được thôi, trong khi Aruna chữa trị cho Trung sĩ, ngài có thể chỉ cho tôi cách bật lại còi báo động và tôi hứa sẽ lắp thêm loa trong vòng một năm."
E-SIM dịch: "Nhanh vậy sao?" "Một năm hoàn toàn chấp nhận được, Magos. Đang chuyển giao quyền hạn cho linh hồn máy móc Aruna."
Kim tiêm và kim khâu bắt đầu hoạt động, tiến về phía Odhran.
“Aruna, làm ơn hãy cố gắng giữ Trung sĩ Odhran bình tĩnh và nằm yên, và báo cho tôi ngay khi anh ta tỉnh dậy. Tôi sẽ ở buồng lái để xử lý cái loa này."
“Aruna ghi nhận yêu cầu của ngài.”
“Được rồi, Ngài Cygnus. Xin dẫn đường."
Con thiên nga đen tuyền lấp lánh toàn thân nhảy khỏi ngực Trung sĩ và lướt đi chậm rãi qua chiếc Thunderhawk, tốc độ chậm hơn nhiều so với một con chim thực sự có thể bay. Nó kêu lên với tôi một tiếng.
" Đi liền đi liền."
Tôi nói với E-SIM trong đầu, "Có phải do tôi, hay Linh Hồn Máy Móc của Đế chế hơi lập dị một chút không?"
++Không, Aldrich. E-SIM xác nhận những Linh Hồn Máy Móc này là một biến thể của các vệ thần dữ liệu của Liên Bang, được giao các nhiệm vụ vượt quá chương trình ban đầu của chúng và bị hạn chế nghiêm ngặt. Sai sót là điều có thể dự đoán trước được.++
"Ah, E-SIM, sao cậu lại phải kích thích trí tò mò của tôi ngay trước khi tôi phải thực hiện một nhiệm vụ có giới hạn thời gian?"
++Hoàn toàn chính xác. Cách hài hước là phương pháp hiệu quả nhất về mặt tài nguyên để cân bằng lại cảm xúc căng thẳng của bạn. E-SIM cố gắng giúp người vận hành duy trì hiệu suất tối đa.++
"Đó có phải là một trò đùa không, E-SIM?"
++Phụ thuộc vào bạn đấy.++
Tôi cau mày. Tại sao tôi lại cảm thấy như mình vừa bị xúc phạm?