Sau khi Nghiên Mực sinh ra nửa tháng, tin nhắn nhờ Vạn huynh đệ mới truyền đến phủ thành, giữa tháng năm, có người chạy một chuyến đến phủ học tìm Vệ thư sinh huyện Tùng Dương. Vệ Thành nghe nói bên ngoài có người tìm trong lòng nhảy dựng, chàng lập tức đi ra ngoài, vừa nhìn quả nhiên là người thường ngày đưa tin cho mình.
"Có thư đến?"
Người nọ cười cười, nói là tin nhắn, sau đó đem nội dung tin nhắn nói cho chàng biết.
Nội dung lần này đặc biệt đơn giản, chỉ có một chuyện: Khương Mật sinh, sinh vào ngày hai mươi chín tháng tư, là con trai, mẫu tử bình an, bảo chàng yên tâm.
Vệ Thành biết ngày đó mình tức ngực nhất định có nguyên nhân, thì ra Mật nương đang sinh Nghiên Mực. Vệ Thành ngây ngốc vui vẻ một hồi, bảo hắn chờ một chút, chuẩn bị đi lấy chút tiền cảm tạ huynh đệ hỗ trợ chạy việc vặt. Người này lại không đợi chàng, nói không dám thu tiền, chắp tay rồi chuồn mất.
Trong chớp mắt người đã chạy xa, Vệ Thành đứng tại chỗ một lát, mới đi vào trong học đường.
Lúc chàng đi ra ngoài nhìn rất hoảng hốt, trở về lại là vẻ mặt tràn đầy ý cười, đồng môn hỏi chàng có chuyện gì tốt? Vệ Thành cũng không giấu diếm, nói: "Trong nhà nhắn tin cho ta, nói nương tử ta Khương thị đã sinh, là con trai. ”
"Ôi chao! Đây đúng là hỷ sự. Đại hỷ sự ấy chứ.”
"Vệ huynh phải mời khách. Không mời là không được đâu đấy ”
"Đúng vậy. Ta ở chỗ này chúc mừng huynh, lúc nào thì mời rượu đó? ”
Vệ Thành vội vàng đáp ứng, nói chờ vài ngày, đến thời gian nghỉ tuần.
Chàng ứng phó xong đồng môn, trải giấy ra viết thư cho gia đình, trong bức thư này hàm chứa tình cảm sâu đậm hơn trước. Một mặt là vui mừng có con trai, cũng có có áy náy cùng cảm kích đối với Khương Mật, còn hướng đến cha mẹ nói lời cảm tạ. Trong bức thư này có đoạn bộc bạch từ đáy lòng, chàng vì chuyện đọc sách thi cử mà bỏ bê trong nhà, rất nhiều lúc cảm thấy mình bất hiếu, lại nghĩ, trong nhà trả giá vì mình nhiều như vậy, nếu không thi ra công danh, chẳng phải là càng không hiếu thuận sao? Nghĩ như vậy mới có thể nhịn xuống lo lắng cho gia đình, ở phủ học chăm chỉ dụng công.
Nhận được tin nhắn vào khoảng giữa tháng năm, vài ngày sau, ngày hai mươi tháng năm, Vệ Thành làm chủ mời bạn đồng môn uống rượu chúc mừng, rượu quá ba tuần, vị lần trước dẫn Vệ Thành đến cửa hàng son phấn ngồi xuống bên cạnh, hỏi chàng đồ mua về hồi tết đệ muội có thích không?
Vệ Thành gật đầu, nói nàng rất thích, lại chắp tay nói lần trước đã làm phiền.
Bạn đồng môn hoài nghi nói: "Đệ muội nàng... có dùng không?”
"Năm ngoái về nhà, nàng ấy mang thai hơn năm tháng, nương ta nói bây giờ không thích hợp dùng, đợi sinh ra rồi nói sau. Có chuyện gì vậy?”
Bạn đồng môn chậm rãi nói một tiếng không có gì: "Vậy thì huynh vẫn nên chờ đệ muội dùng xong rồi hãy đến cảm ơn ta." Hắn nói xong còn nháy mắt, thần thái này không hiểu sao lại cảm thấy rất quen thuộc, lúc trước ở trong tiệm son phấn, hắn cũng như vậy, luôn luôn cảm thấy hắn đang còn giấu diếm chuyện gì. Vệ Thành lúc ấy muốn hỏi, nhưng không hỏi ra, hôm nay chàng mới hỏi.
"Vậy son môi có phải có bí mật gì không?"
Bạn đông môn vừa rồi chỉ nháy mắt, nghe chàng hỏi như vậy, cười hắc hắc nói: " Sau này huynh sẽ biết. ”
"Sau này?"
"Sau khi đệ muội dùng xong."
......
Cách nói này rất hấp dẫn gây tò mò, Vệ Thành nghi hoặc, son phấn bình thường vừa dùng đã thấy hiệu quả, sao còn phải chờ dùng hết? Hay là còn nhận được cái gì đó sau khi sử dụng? Không phải chỉ còn là một cái hộp rỗng sao?
"Hộp son kia cất giấu huyền cơ?"
Vệ Thành chỉ là thăm dò, bạn cùng lớp nghe được lời này kinh hãi: "Huynh biết à? ”
"Ta đoán mò thôi, nói đúng rồi? Hộp son môi có vấn đề gì?”
Bạn đồng môn khẳng định điều này phải tự mình trải nghiệm, nói trước sẽ không còn ý nghĩa? Hai người ngươi một câu ta đang nói chuyện, có người chen tới từ bên cạnh, hỏi: "Đang nói son phấn? Có phải loại hai lượng bạc một hộp được bán trong cửa hàng lâu năm kia không? ”
Vệ Thành hỏi: “ Huynh cũng đã mua rôi? ”
"Mua thì ta không đủ khả năng, ta nghe người rta nói. Thứ kia đắt tiền thật, nhưng không ít người không tiếc vẫn mua đấy, nghe nói bản thân son môi là hàng thượng đẳng, dùng cũng tốt, nhưng chỉ dựa vào son thì không bán được giá đó, thật sự đáng giá là hộp sứ màu đựng son phấn kia cơ, có tình thú.”
Người dẫn Vệ Thành đi mua son chuẩn bị ngăn cản hắn lại, chưa kịp làm gì, người đã vừa cười hắc hắc xấu xa vừa nói xong.
Nói ngươi nhìn cái hộp kia, bên ngoài nhìn rất đẹp, trên nắp còn khắc một bức tranh mỹ nữ tinh xảo khéo léo, ngươi đoán xem bên trong có gì? Bên trong còn ẩn giấu một bức xuân cung đồ khiến người ta mặt đỏ tai hồng. Còn nói tranh rất đa dạng, không hề trùng lắm, có không ít lão gia mua cho tình nhân nhỏ, "Vệ huynh cũng cảm thấy hứng thú? ”