Lúc Khương Mật uống canh, Ngô thị ở bên cạnh nói chuyện với nàng, nói chạng vạng đã bảo lão nhị chạy một chuyến thông báo đến Tiền Sơn thôn. Bên phía phủ thành, ngày mai đi tìm Vạn tiểu tử, nếu vừa lúc có đoàn xe đi phủ thành, qua vài ngày nữa là Tam Lang sẽ nhận được tin vui, nếu không kịp có thể bị chậm một chút. Còn nói bên nhà đại thúc công cũng đến chúc mừng, đưa cho năm cân hạt kê vàng, hai mươi quả trứng, còn có một con gà. Ngô thị lại nói cha Nghiên Mực không có ở nhà, tắm ba ngày và đầy tháng không làm lớn, chỉ có người trong nhà cùng nhau náo nhiệt một chút.
Nói xong việc quan trọng, Ngô thị mới nói cho nàng biết ở cữ phải chú ý cái gì, thực tế nữ nhân ở nông thôn không chú ý nhiều, nếu nhà điều kiện kém sinh xong nghỉ ngơi hai ba ngày đã xuống đất làm việc, điều kiện tốt hơn một chút cũng chỉ nghỉ ngơi khoảng nửa tháng, không mấy khi nghe thấy ai ở cữ đủ ngày. Còn những việc cần chú ý, cũng chỉ là không gội đầu, không tắm rửa không xuống đất không ra gió, ăn no ăn ngon... Những thứ khác thì không rõ ràng.
" Con sinh vào thời điểm này đúng là tốt, không quá lạnh cũng không quá nóng, trẻ sơ sinh cũng dễ chăm. Có một số người sinh vào mùa đông mới khổ, luôn luôn phải chú ý, chỉ sợ đứa bé sơ hở bị nhiễm lạnh. Nghiên Mực nhà chúng ta vẫn là biết tìm thời gian, năm nay chúng ta ăn uống không lo, tháng này con với hắn đều ít bị chịu khổ. ”
Ngô thị ngồi ở mép giường nói chuyện với Khương Mật, lúc nói ánh mắt luôn đặt trên người cháu trai nhỏ.
Thứ nhất, vẻ ngoài của Vệ Thành và Khương Mật đều không kém, thứ hai là lúc mang thai luôn chú ý, Nghiên Mực sinh ra đẹp hơn so với mấy đứa nhỏ nhà khác, trên mặt hắn đầy thịt, tay chân tròn lẳn như củ cải béo. Lúc mới sinh ra còn chưa ngủ, đôi mắt mở ra rất đen, rất đẹp, tiếng khóc cũng vang dội, bà đỡ ôm lên, nói hắn lớn lên tuyệt đối sẽ không kém, tương lai có tiền đồ lớn.
Trong lòng Ngô thị biết bà đỡ nhà ai cũng nói lời tốt, bà vẫn nghe đến thoải mái, lúc tiễn người ra về còn cho nhiều tiền hơn một chút.
Có thể lấy thêm tiền, bà đỡ càng cao hứng hơn, hơn nữa bộ dáng Nghiên Mực đúng là rất tốt, lúc bà ra về tình cờ gặp người trong thôn còn tán gẫu, nói đứa trẻ tú tài nương tử sinh ra đặc biệt đẹp, có tướng thông minh, về sau chắc cũng là người đọc sách, không phải là người sẽ làm việc chân tay nặng nhọc.
Lại nói với người khác, Ngô bà tử cũng rất vui mừng, bà đã có ba đứa cháu trai, nhưng đối với đứa cháu này bà vẫn thấy mong chờ vô cùng.
"Chờ đợi như vậy thì đặt cái tên gì? Nhi tử tú tài lấy nhũ danh là gì? ”
"Ta nghe bà ấy gọi là Nghiên Mực."
"Thế thì khác gì nhà ta?"
Bà đỡ nhìn quá, là Hoàng gia tẩu tử, xua tay cười nói: "Người ta gọi là Nghiên Mực, nhà ngươi gọi là Thạch Đầu, sao có thể giống nhau được? ”
"Không phải nghiên mực cũng là làm bằng đá sao? Không có đá sao có nghiên? Tên nhà ta còn lớn hơn đấy.”
Bà đỡ lại cười, nói: "Tên là Vệ tú tài đặt dip tết về nhà, ngươi cho rằng người ta chỉ tùy tùy tiện liền gọi là Nghiên Mực? Ngô bà tử nói cái tên này thú vị, ngươi nghĩ coi nghiên mực dùng để làm gì? Mài mực, vậy có phải là một bụng mực nước không? Lấy cái tên này chính là muốn hắn lớn lên làm người tri thư đạt lễ, đọc sách thi công danh giống như cha. Thạch Đầu nhà ngươi thì có ý nghĩa gì? ”
Hoàng gia tẩu tử nói không nên lời, những người khác trước tiên bình phẩm việc tú tài công lấy tên này, sau đó lại một trận nói thầm.
" Ta thấy lúc Khương thị mang thai Ngô bà tử chăm sóc nàng tốt như vậy, giống như cung phụng tổ tông, còn hỏi nàng nếu sinh khuê nữ thì không đau lòng à? Bỏ ra bao nhiêu thứ tốt như vậy? Lúc ấy bà ấy bảo không sao cả, nói sinh nam hay nữ đều tốt, sau này ta mới nhớ ra con dâu Vệ gia sinh con trai dễ hơn nhiều so với sinh khuê nữ, chắc là bà ấy đã sớm biết thai này là con trai. ”
“ Có ý gì?"
" Ngươi là óc heo à mà không hiểu. Ý ta là lúc trước Khương thị mang thai nhi tử của Vệ Tam Lang, Ngô bà tử mới đem nàng thành tổ tông mà cung phụng, hiện tại người đã sinh, về sau khó nói..."
Bà đỡ cũng nghe ra mấy bà nương ở thôn Hậu Sơn đỏ mắt ghen tỵ đến mức nào.
Bà lấy cớ trời tối vội vàng trở về, đi xa mới chậc chậc hai tiếng.
Ngô bà tử vừa rồi còn hỏi bà sinh xong ở cữ nên chăm sóc như thế nào? Sẽ đối xử không tốt với con dâu mới là lạ. Đều nói nàng dâu này là nàng phúc khí tốt, có thể vượng cả nhà, Vệ gia cưới được nàng có nằm mơ cũng cười ra tiếng, sao có thể đối xử không tốt với nàng?
Mấy lời này bà đỡ lười nói rõ ràng, dù sao có nói thật thì mấy bà nương trong thôn này cũng không thích nghe.
......
Khương Mật cứ như vậy bắt đầu thời gian ở cữ, nàng phát hiện ở cữ so với mang thai còn không có tự do hơn.
Muốn xuống đất đi hai bước mẹ chồng không cho.
Muốn ra khỏi nhà càng không được.
Nàng bị nhốt ở trong phòng, đôi khi đọc lại tam tự kinh, đôi khi nghĩ đến Vệ Thành, còn có lúc Nghiên Mực tỉnh ngủ đòi bú, sau khi cho con bú hai mẹ con lại trợn mắt to tròn mắt nhỏ nhìn nhau. Nghe người ta nói, đứa nhỏ vừa mới sinh ra sẽ chưa nhìn rõ vạn vật, Khương Mật luôn cảm thấy con mình không giống vậy, tròng mắt xoay tròn, rất linh hoạt.
Ngô thị luôn nói đứa nhỏ này dễ chăm sóc, rất dễ tính, nằm trên giường cũng được, nằm sấp trong ngực mẹ nó cũng được, để bà nội ôm cũng không sao. Cũng không thích khóc, chỉ lúc đói bụng mới ầm ĩ, có một lần hắn phun vào bà nội một thân vàng khè còn nằm đó cười ngây ngô.
Nhưng mà thời gian Nghiên Mực tỉnh cũng không nhiều, có thể m còn nhỏ, tinh lực có hạn, mỗi ngày đại đa số thời gian hắn đều ngủ, cùng Khương Mật ngủ chung giường, một người ở bên trong một người ở bên ngoài, rất hài hòa.