Chương 87: Vượng phu mệnh - Nam Đảo Anh Đào

Người ngồi bên phải nhìn thấy một lúc lâu rồi mà chàng không lật sang trang mới nhìn qua, hỏi: " Vệ huynh bị sao vậy?" ”

"Ngực có chút khó chịu, không thoải mái lắm."

Tức ngực... Đôi khi cũng sẽ bị thế, bạn đồng môn nghĩ thầm rằng có thể do chàng quá chăm chỉ, mới bảo Vệ Thành nghỉ ngơi một lát, sắp tới phải chuẩn bị đến trường thi tỉnh thành, càng nên bảo trọng, đừng để đến lúc kỳ thi hương còn chưa xong đã ngất đi, bị quan sai khiêng ra từ trong phòng thi, nếu là do thân thể không thể kiên trì mà thi rớt thì khó chịu biết bao nhiêu.

Vệ Thành ngoài miệng nói một tiếng cảm ơn, trong lòng không cảm thấy thân thể mình có gì không tốt, chàng đoán là đã có chuyện xảy ra.

Thường ngày chàng không có tật xấu tức ngực hoảng hốt, sao hôm nay bỗng dưng lại phát tác?

Có phải là ở nhà? Mật nương nàng...?

Vừa cân nhắc theo khả năng này, trong lòng chàng càng thêm khó chịu, mấy ngày nay đúng là thời điểm nương tử nên sinh, Vệ Thành chỉ hận không thể chắp cánh bay về nhà. Sách cũng không đọc được, ngồi cũng ngồi không yên, trong lòng khó chịu hơn nửa ngày mới dần dần chuyển biến tốt đẹp.

Chạng vạng, bạn cùng phòng thấy chàng đứng ở hành lang bên ngoài, nhíu mày nhìn hướng tây nam cũng đưa mắt nhìn theo, không phát hiện có gì, liền hỏi: "Vệ huynh đang nhìn cái gì vậy? ”

"Nhìn về hướng nhà ta."

Bạn đồng môn nhớ tới, Vệ Thành là người huyện Tùng Dương, huyện Tùng Dương đúng là ở phương hướng kia, "Trong nhà có chuyện gì? Ta đã thấy huynh nhớ thương cả ngày.”

" Nương tử Khương thị cuối tháng sáu năm ngoái mang thai đứa nhỏ, tính toán ngày tháng, chắc sẽ sinh vào mấy ngày này."

Bạn đồng môn nhớ tới hình như có chuyện như vậy, lúc trước đã nghe chàng nhắc tới, chúc mừng một câu, rồi khuyên bảo yên tâm vân vân, chỉ cần hài tử sinh ra là trong nhà chắc chắn sẽ báo tin đến phủ thành, chờ vài ngày sẽ có tin tức.

Bạn cùng phòng nói không sai, chạng vạng Khương Mật mới sinh, sau khi sinh ra nàng mệt mỏi ngủ thiếp đi, nàng ngủ, Ngô thị vẫn còn bận rộn nhiều việc, bà thu dọn một hồi, đem Nghiên Mực bọc lại đặt ở đầu giường, còn lo lắng sau khi Khương Mật ngủ không cẩn thận đè lên Nghiên Mực, canh chừng ở bên cạnh một lát, thấy Khương Mật không nhúc nhích, mới dám yên tâm đi vào bếp. Bà đi hầm canh, hầm xong chờ Khương Mật tỉnh là có thể uống.

Lúc bà bận rộn trong bếp mới nhớ tới người phụ thân ở phủ thành của Nghiên Mực, bà khom lưng thêm hai cành củi vào trong bếp, rồi ra ngoài tìm Vệ phụ.

Thấy bà đỡ đến Vệ gia, trong thôn liền biết tú tài nương tử sinh con, lục tục có người đến xem náo nhiệt, vừa rồi Vệ phụ đang ở ngoài sân viện tán gẫu với người khác, trời tối ông mới quay vào nhà chính, lúc Ngô thị nhìn thấy ông, ông còn đang nhàn nhã bưng trà uống.

"Lão đầu tử ông đừng chỉ lo mình cao hứng mà quên mất Tam Lang, ngày mai ông lên trấn một chuyến, tìm Vạn tiểu tử, nhờ hắn hỗ trợ đưa tin đến phủ thành, để Tam Lang biết vợ nó đã sinh, là con trai, sinh ra bộ dáng đoan chính, nhìn rất tuấn tú. Đúng rồi, đường trong nhà đã hết, lúc đi ông lấy tiền, mua chút đường, mấy cân bột mì trắng mịn, còn có táo... Ngày trước khi ta sinh Đại Lang Nhị Lang, lức ở cữ nghe nương ta nói, sinh một đứa bé thì bản thân cũng bị thương tổn, ở cữ bốn mươi ngày mà không bổ sung đầy đủ sau này sẽ để lại nhiều bệnh tật. Nương nói nếu là nhà có điều kiện, hầm thêm vài con gà, ăn nhiều thịt, mì trứng cũng tốt. Ngày trước điều kiện nhà chúng ta còn kém, mà lúc ta ở cữ ông cũng cho ta ăn không ít trứng, bây giờ điều kiện tốt hơn, càng không thể bạc đãi nàng. ”

Vệ phụ nghe đến nỗi đầu to ra: " Bà nói nhiều như vậy, ta sợ không nhớ được hết. ”

" Bột mì! Táo đỏ! Đường! Ông có nhớ được không? ”

Ngô thị vốn còn muốn ông chạy tới nhà Vương đồ tể, nói với bên kia nếu có giò heo thì giữ lại một ít, mua về hầm cho con dâu một ít canh giò heo đậu phộng. Nhưng thấy mình mới dặn mua có ba thứ mà ông còn không nhớ được, quyết định chờ Vệ phụ từ trên trấn trở về rồi nói sau. Ngô thị quay về phóng bếp xem lửa, hầm tiếp canh của bà, Khương Mật ở trong phòng thực ra lại không ngủ nhiều lắm, đã tỉnh lại, vừa mới mở mắt đầu óc còn chưa tỉnh táo, một lát sau nàng mới nhớ tới mình đã sinh con.

Nàng chống giường ngồi dậy, nhìn ra ngoài trước, không nhìn thấy mẹ chồng. Sau đó mới chú ý tới Nghiên Mực được bọc lại kỹ càng đang ngủ ở bên cạnh. Đầu hắn lộ ra ngoài tròn trịa, nhìn rất mập mạp đầy đặn, lúc này đang nhắm mắt ngủ ngon lành.

Chỉ nhìn thôi mà trong lòng Khương Mật đã nóng hổi, muốn đưa tay ra ôm, lại sợ đánh thức nhi tử, nàng cứ vậy ngồi bên cạnh nhìn tiểu tử kia ngủ.

Mới đầu còn nhìn một cách nghiêm túc, một lúc sau Khương Mật nhớ tới tướng công Vệ Thành trong phủ thành. Chàng còn chưa biết đứa bé đã được sinh ra, Khương Mật tò mò sau khi nghe được tin tức chàng sẽ phản ứng như thế nào.

Ngô thị bưng canh về phòng thì phát hiện con dâu đã tỉnh, nàng đang dựa vào đầu giường.

“ Con vì sinh ra hắn đã chịu khổ cả một ngày, sao không ngủ nhiều thêm một chút?” Nói xong không đợi Khương Mật trả lời, bà lại lẩm bẩm, "Tỉnh cũng tốt, đỡ phải gọi, đến uống canh đi.”