Chương 90: Vượng phu mệnh - Nam Đảo Anh Đào

Vệ Thành chăm chú nghe xong, quay đầu nhìn về phía bạn đồng môn đã đề cử loại son này cho mình.

Bạn đồng môn lòng bàn chân như bôi dầu chuẩn bị chạy trốn, không kịp chuồn, ánh mắt hắn né tránh, né tránh nửa ngày vẫn không thoát, kiên trì nói: "Đây không phải là thú vui khuê phòng hay sao? ”

Vệ Thành chợt nhớ tới ngày đó chàng cầm son muốn đưa cho Mật Nương, còn để nương bắt được, nương còn cầm lên nhìn.

Nếu chỉ là một hộp son phấn bình thường thì không có gì, vừa nghĩ đến huyền cơ ẩn giấu bên trong, Vệ Thành mặt đỏ bừng lên, chàng thật ra không uống nhiều, lại cảm giác rượu mạnh làm say người. Chậm nửa năm, Vệ Thành sau khi biết cảm thấy xấu hổ một phen, lại may mắn Mật nương lúc ấy không có từ chối, nàng nhận lấy, cũng may đã nhận.

Nhìn hắn đỏ mặt lên, bạn đồng môn nói như vậy đã say?

Vệ Thành xua tay nói không có việc gì, lại nghĩ đến chuyện Mật nương đã sinh, hiện giờ đang ở cữ, chờ ra tháng là hộp son kia có thể phát huy tác dụng... Nghĩ đến ngày son phấn thấy đáy, nàng phát hiện ra xuân cung đồ ở phía dưới, Vệ Thành cảm thấy hình tượng người đọc sách chính phái của mình lung lay sắp đổ, lúc nào cũng muốn sụp đổ.

Vẫn nên làm bộ như không biết là được.

Giả vờ không biết.

Chờ Mật nương phát hiện thì nói cho nàng biết đây là loại tốt nhất được bán trong tiệm son, ai biết là như vậy? Quả thực đồi phong bại tục!

Thẳng đến khi thanh toán xong trở về, trong đầu Vệ Thành vẫn toàn là xuân cung đồ, xuân cung đồ, sau khi biết chuyện, chàng mới bừng tỉnh, khó trách một hộp nhỏ như vậy mà bán những hai lượng bạc, hóa ra là hai bức tranh trong ngoài. Nghĩ đến son môi chắc cùng lắm là đáng giá một lượng, còn một lượng là bán cái hộp đựng.

Vốn đang nghĩ đến hộp son kia, nghĩ rồi nghĩ bất tri bất giác lại nghĩ đến trên người Khương Mật.

Cũng không biết Mật nương bây giờ là dáng vẻ gì, so với lúc năm mới thay đổi bao nhiêu, lại tò mò hiện tại mỗi ngày nàng sống như thế nào? Con trai thế nào? Có quấy khóc ầm ĩ hay không?

Nghiên Mực không hành người khác, ngược lại Khương Mật, nàng ở trong phòng hơn mười hai mươi ngày, nghe mẹ chồng an bài không dám gội đầu tắm rửa, cuối cùng thì nàng không chịu nổi.

Từ khi sinh con đến bây giờ không dám chạm nhiều vào nước, đã là tháng năm, ba năm bảy ngày còn có thể nhẫn nhịn, đến mười ngày thì nàng cảm thấy cả người mình toàn là ghét bẩn. Trong thôn cũng có người bàn tán chuyện của nàng, nghe nói từ khi sinh người chưa ra khỏi phòng, các nàng đều nói chưa từng thấy qua người nào quý giá như vậy. Khương Mật ở trong phòng không nghe thấy mấy lời này, nàng chỉ muốn lấy khăn ướt lau người, lại cẩn thận gội đầu một chút, cẩn thận tuyệt đối không làm ướt da đầu, chà xát sạch sẽ sợi tóc.

Ngô thị nhường nhịn, khuyên nàng đợi sau khi ra cữ rồi từ từ tắm rửa.

Khương Mật nghẹn đến lúc thật sự khó chịu mới cùng mẹ chồng nói chuyện, nói bây giờ đã giữa tháng năm, trời đã nóng lên, ra khỏi phòng cũng không thấy có gió gì. Con dâu nhà khác sinh xong có thể ở trong phòng bảy ngày đã coi như được chăm sóc tốt, đây đã hai mươi ngày, cũng được rồi đi.

"Nương ngài để cho con lau thân thể, cho con ra khỏi phòng đi dạo, còn nằm chắc con mốc meo hết cả người mất, con muốn hoạt động một chút. Lúc mang thai Nghiên Mực, ăn ngon uống ngon đã béo lên không ít, hiện tại nên kiềm chế một chút, không thể phát triển thành một người béo phì được, ngài quên mất là tháng sau con còn phải đi phủ thành. ”

Ngô thị nghĩ cũng đúng, chấp thuận nàng ra khỏi phòng, vẫn dặn là ít đụng vào nước, có thể không ăn nhiều như vậy, nhưng không thể nhịn đói để mất sữa.

Khương Mật cũng không định không ăn gì, nàng không dễ béo, một năm ngoái ăn ngon uống tốt như vậy, nhìn còn không mập bằng phụ nữ mang thai nhà khác. Ngô thị cũng nói nàng ăn đều vào con, Nghiên Mực sinh ra đã mập mạp, thân thể xương cốt tuyệt đối cường tráng so với cha hắn lúc trước. Lúc hắn vừa mới sinh ra làn da còn có chút đỏ, qua mấy ngày đã trở nên trắng nõn mềm mại, nhìn giống như đồng tử quan âm, rất vui mừng.

Vệ phụ cùng Vệ mẫu Ngô thị vô cùng thích hắn, cho dù đã có ba đứa cháu trai, nhìn Nghiên Mực vẫn cảm thấy quý mến.

Nghiên Mực là đúng là biết chớp thời ciw, chuyên chọn những ưu điểm trên người cha mẹ hắn để kế thừa, còn chưa đầy tháng đã có thể nhìn ra sau này tướng mạo sẽ không tầm thường, mũm mĩm, lại trắng trẻo, lại tuấn tú, nằm đó giống như một con rùa nhỏ bốn chân hướng lên trời, có đôi khi một mình cười ngây ngô, cũng không biết là đang vui vẻ cái gì. Ngô thị bận rộn xong luôn thích nhìn hắn, nhìn hắn một ngày cũng không cảm thấy phiền, ngược lại càng nhìn càng thích.

Lại nói tiếp lúc vợ Đại lang sinh con thứ hai Ngô thị cũng ở bên cạnh, vừa mới sinh ra bà cũng đã xem qua, Xuân Sinh không trắng trẻo mập mạp như Nghiên Mực, đen hơn một chút. Trần thị cũng không chú ý như Khương Mật, không quá chú ý đến tã lót, ngay cả sữa cũng không tốt, Xuân Sinh không có nhiều thịt trên người.

Trẻ con vẫn nên bụ bẫm một chút mới dễ lấy lòng người, giống như Ngô thị nhìn thấy Nghiện Mực là nhịn không được mặt mày hớn hở, cảm thấy trong lòng thoải mái. Nhìn thấy Xuân Sinh lại thường xuyên nhíu mày, cũng không phải là không thích, chỉ cảm giác đứa nhỏ này rất khó nuôi.

Xuân Sinh có chút thích náo loạn, lúc tỉnh lại sẽ không yên tĩnh, mấy ngày Trần thị ở cữ người nhà mẹ đẻ nàng ta cũng tới giúp đỡ, lúc nàng ta có thể ra khỏi nhà người sẽ đi về. Trần thị tuy rằng đã sinh một đứa con, nhưng lúc Mao Đản vừa mới sinh ra mọi việc đều có mẹ chồng giúp đỡ, hiện tại đến phiên mình tự mình chăm sóc, đứa nhỏ luôn khóc nháo khiến nàng ta cảm thấy rất phiền.

Vốn đã cảm thấy cuộc sống khó khăn, trong nhà còn có hài tử khóc nháo mỗi ngày, càng nghe hắn khóc tâm càng thêm phiền.