Chương 64: Vượng phu mệnh - Nam Đảo Anh Đào

Cho dù thua cược người khác một bát canh gà, Vệ phụ vẫn cao hứng.

Ngô thị nói ông vài câu, nói ông vừa đụng miệng đã mất một chén canh, cho rằng nuôi gà không tốn sức à?

"Ta cao hứng. Lão bà tử bà đừng cằn nhằn nữa, bình thường lúc nào ta chẳng chắc chắn như đóng đinh. ”

" Khéo nguỵ biện. Canh hầm xong ta sẽ múc một bát để ông bưng đi. ”

Ngô thị luyến tiếc nhưng vẫn múc ra hơn nửa bát canh gà trong suốt, thêm mấy miếng thịt gà vào trong. Bà đặc biệt chọn chỗ xương nhiều thịt ít không có gì để ăn, Vệ phụ bưng qua, bên kia cũng không ghét bỏ, còn nói kiểu ta chỉ đùa giỡn cùng ông mà ông lại thật sự bưng canh gà đến? Vệ lão đầu ông đúng là người biết giữ chữ tín!

Lời này Vệ phụ nghe nhưng không coi là thật.

Hôm nay nếu ông không bưng bát canh kia tới, kiểu gì người ta cũng nói Vệ phụ tự cho mình là cha tú tài mà toàn nói không, cá cược thua còn chơi xấu không nhận...

Nói cho cùng chỉ vò bát canh gà mà thôi.

Vệ phụ chờ người ta đổ canh gà ra nát nhà mình, ông cầm bát rỗng trở về, vừa đến nhà thì thấy Mật nương ngồi ở nhà chính, cũng đang bưng bát canh uống: " Tam tức phụ ăn nhiều một chút, con xem con gầy thế nào đi.”

Ghế trên không có ai, Khương Mật ngồi bên cạnh, nàng không nhìn thấy Vệ phụ, nghe thấy tiếng nói chuyện mới đặt bát canh xuống: "Cha đã trở lại? ”

"Chỉ có vài bước chân, cung không tốn bao nhiêu thời gian."

"Phụ thân cũng đến ăn canh gà, gà rất béo, nương hầm rất thơm."

Ngô thị đã bưng canh gà cho Vệ phụ tới đây, bà đặt bát canh ở chỗ ngồi trên, bảo ông cũng ngồi xuống ăn, lại nói: "Ta vừa nghĩ đến cháu trai mập mạp vừa hầm gà, có thể không thơm sao? Mật nương con thấy ngon thì uống thêm một chén, canh gà là bổ người nhất! ”

Khương Mật chăm chú ăn, Vệ phụ bên cạnh cũng uống một ngụm, nhớ tới hỏi: " Có đưa sang bên Đại Lang Nhị Lang một chén chưa? ”

Ngô thị trợn trắng mắt: "Bình thường cũng không thấy bọn nó đưa cho ta được bát thịt, ông còn muốn ta bưng cho bọn nó nữa hả? ”

“ Bà cũng không phải không biết hai con dâu sống tiết kiệm, con trai bà bình thường ngay cả chút dầu cũng không được nhìn thấy, lấy cái gì tặng cho bà? Chẳng lẽ bưng củ cải bắp cải tới đây? Cho ít thịt hơn cũng được, đưa bọn nó một chén đi, để Mao Đản, Hổ Oa cũng được uống một ngụm canh.”

Nói như vậy cũng được...

Mao Đản và Hổ Oa cũng là cháu ruột, trong nhà hầm canh gà, chia một chén cũng không quá đáng.

Ngô thị trở về bếp, cầm hai cái bát, mỗi cái bát múc hai muỗng. Bà bưng lên đi ra ngoài, đứng ở trên sân gọi lão đại lão nhị bọn họ tới. Gần đây trong đất ít việc, hơn nữa cũng sắp đến giờ cơm, hai người đều ở nhà. Vệ gia huynh đệ nghe lão nương gọi to thì chạy tới rất nhanh, vừa tới còn đang muốn hỏi có chuyện gì, Ngô thị liền đem chén canh đưa ra: "Tam tức phụ mang thai, ta hầm canh gà cho nàng, các ngươi mỗi người cầm một chén đi, cho hai đứa nhỏ nếm thử. ”

"Nương hầm canh gà cho đệ muội bồi bổ thân thể, chúng ta sao lại không biết xấu hổ mà lấy được?" Lời là Vệ Nhị Lang nói, Vệ Đại Lang gật đầu theo, nói đúng.

Ngô thị không phải là người có kiên nhẫn, rất không thích phải nói hai lần, nhìn hai người còn muốn đưa đẩy suýt đổ cả canh, thô bạo nói: "Đây là cho hai đứa cháu ta ăn, không phải cho các ngươi. Ta nói này, các ngươi mỗi người có ba mẫu ruộng nước, cũng thu được hơn ngàn cân lúa, nhà chỉ có mấy người, cho dù bữa nào cũng ăn cơm trắng, có ăn đến vụ thu hoạch năm sau cũng ăn không hết, kết quả lại sống cuộc sống nghèo khổ y như hồi trước lúc ta với cha các người vừa mới phân gia. Ta đã muốn hỏi một câu từ lâu, lúa thu hoạch được ở đâu hết rồi? Nhất là nhà lão đại, mùa màng cũng coi là tạm được , thu hoạch không kém, vợ ngươi sao cứ hễ có dịp là lại khóc than nghèo? ”

Bát canh gà này cũng thật sự không dễ lấy được, nóng bỏng tay.

Vệ Đại Lang bị nương hắn nói đến không ngẩng đầu lên được, lúc bưng chén canh trở về, toàn bộ mặt đã đỏ bừng.

Chưa nói đến việc còn được chia bạc, chỉ cần ba mẫu ruộng nước, một mẫu thu được bốn trăm cân thóc, cho dù đã nộp thuế đất với lưu lại hạt giống, vẫn còn lại ngàn cân. Một ngàn cân lúa khô được khoảng bảy tám trăm cân gạo, cho dù mỗi bữa đều ăn cơm, có ăn từ đầu năm đến cuối năm cũng không hết.

Tính toán chia cho bọn họ ruộng đất là tính dù có xảy ra chuyện gì cũng có thể sống sót, tình cảnh của huynh đệ bọn họ bây giờ còn tốt hơn nhiều so với lúc cha vừa mới thành thân với nương. Chỉ là hắn có một bà vợ lợi hại, chỉ để lại ba bốn trăm cân thóc, còn lại đều bán cho thương nhân lương thực đổi tiền tiết kiệm. Vợ hắn đã nói rõ đầu xuân năm nay sẽ đưa nhi tử đến thôn học, chi phí lớn, thà rằng ăn ít hơn cũng phải tiết kiệm thêm một chút tiền mới được...

Vệ Đại Lang đỏ mặt bưng canh gà trở về, Trần thị ngửi thấy mùi vị vội vàng chạy tới, thấy là canh gà lúc đầu còn vui vẻ, lải nhải một tiếng nói “ Một bát này cũng không đủ để ta uống được mấy ngụm."

"Cái này cũng không phải cho ngươi, nương bảo ta bưng về cho Mao Đản ăn."

Trần thị tất nhiên sẽ không cùng nhi tử tranh đoạt đồ ăn, nàng ta nhíu mày, nói: " Thế của ta đâu? Nương không cho ta thêm một chén sao? Ta đang mang thai con trai chàng đó.”