Chương 63: Vượng phu mệnh - Nam Đảo Anh Đào

" Cái bụng này của Khương thị đúng là biết tranh thủ! Lão Tam nhà các ngươi quanh năm suốt tháng không mấy khi ở nhà, trở về một chuyến đã để cho nàng mang thai.” Người nọ chắp tay chúc mừng Ngô thị, hỏi bà con dâu vừa mang thai liền giết gà? Hào phóng như vậy sao?

"Nhà ta không thiếu ăn, tất nhiên phải đối xử tốt với vợ Lão Tam một chút, giết một con thì tính là gì? Sau này ta mỗi tháng đều giết một con, cho nàng ăn thịt uống canh bồi bổ thân thể, năm sau sinh cho nhà chúng ta thêm một thằng nhóc mập mạp! ”

" Bà mẹ chồng như này, so với mẹ ruột còn thân thiết hơn. Đúng rồi đại tức phụ nhà bà không phải cũng mang thai đứa con thứ hai sao? Trong nhà có hai người bụng lớn, gà có đủ giết không? ”

Ngô thị cười như phật di lặc: "Ta đây là giết gà cho tam tức phụ, đại tức phụ bên kia tướng công nàng tự biết an bài. ”

"Sao vậy? Đó không phải cũng là cháu trai bà? ”

"Là cháu trai ta."

"Vậy bà cái này cũng quá..."

Ngô thị hỏi bà quá cái gì?

Người nọ không trực tiếp nói quá thiên vị, nàng nói tú tài nương tử thân thế quý giá, nàng ăn thịt mà không cho Trần thị uống một ngụm canh?

"Nàng muốn chia nhà, ta đồng ý chia, cho ruộng đất cho ngân lượng. Bây giờ mang thai lại muốn ăn uống của ta? Ta cùng lão đầu tử đều dựa vào Lão Tam phụng dưỡng, ta lấy gà tam tức phụ nuôi đi bồi bổ thân thể cho đại tức phụ, ta thành cái gì? Vậy không phải là Lão Tam nuôi nhi tử cho Lão Đại sao? Người cha như Lão Đại cứ như vậy nhàn nhã buông tay? Sao có việc tốt như vậy? ”

......

Da mặt Ngô thị không mỏng như Khương Mật và Vệ Thành, bà vẫn một mặt rất sĩ diện, thích nhìn người ta hâm mộ mình, đồng thời vẫn có lúc da mặt dày, không có gì không dám nói. Giống như mấy lời này, bà nói thẳng ra như vậy người ta cũng không biết nên tiếp chuyện như thế nào, chỉ đành liên tục nói chúc mừng, sau đó nói trong ruộng còn có việc, đi trước, đợi có thời gian lại nói tiếp.

Về sau lại có mấy người đi qua trước cửa Vệ gia, đều nghe được tin vui này, Vệ phụ khiêng cuốc từ ruộng trở về, nửa đường bị người ta ngăn lại chúc mừng.

Ông hoang mang khong hiểu, hỏi chúc mừng chuyện gì?

“ Con dâu ông không phải mang thai sao?

" Là chuyện cũ từ lúc nào rồi? Sao hôm nay còn chúc mừng? ”

“ Ông có phải vừa mới làm việc xong đang về nhà đúng không? Ông vẫn chưa biết sao? ”

Vệ phụ bảo hắn có chuyện gì nói thẳng đi đừng vòng vo nữa.

"Ta đây không phải chuẩn bị nói đây sao? Vừa đi ngang qua cửa nhà ông, bà nhà đang giết gà, nhà người ta giết gà ta cũng thấy tò mò. Ta đoán được là có chuyện vui, hỏi một câu, bà ấy nói tú tài nương tử mang thai rồi. ”

Vệ phụ vừa nghe lời này, thiếu chút nữa ném cuốc đi.

Hỏi thật hay giả?

“ Có phải là ngươi bịa chuyện dỗ ta đấy hả?

"Ta dỗ ông làm cái gì? Cũng không phải ăn no rửng mỡ. Nếu ông không tin thì về nhà xem một chút, nếu tôi bịa chuyện thì đứng im cho ông đánh một trận được không? Nhưng nếu tôi không lừa ông, súp gà ông chia cho tôi một bát. ”

Hai người đánh cược tại chỗ, sau khi nói xong với hắn, Vệ phụ vội vàng chạy về nhà, mới đến sân quả nhiên đã ngửi thấy mùi gà hầm tươi ngon.

"Lão bà tử! Người đâu? Đang làm gì vậy? ”

Ông hô một tiếng đem Ngô thị gọi ra, Ngô thị vẻ mặt tươi cười, nói tam tức phụ có thai, đã mời đại phu xem qua, chắc chắn rồi, qua năm mới Tam Lang được làm cha rồi.

"Tốt lắm! Mau đem tin tức tốt này truyền đến phủ thành, để cho nhi tử cao hứng một chút. ”

Ngô thị nói chờ lần sau nhận được thư, thuận tiện gửi một phong thư trả lời. Hai người đang thương lượng, Khương Mật chen vào: "Con cảm thấy vẫn là đừng vội nói cho tướng công biết, trước khi tướng công ra khỏi cửa còn nói sẽ không về nhà nửa năm, muốn ở học đường chuyên tâm đọc sách, con sợ tin tức này truyền qua khiến chàng phân tâm, cha mẹ nhớ lại xem, năm sau phải chuẩn bị thi hương rồi.”

Khương Mật nói như vậy, Ngô thị cũng có chút do dự, nhi tử coi trọng Mật nương, nghe nói nàng mang thai khẳng định sẽ chạy về nhà, đi đi lại lại sẽ chậm trễ rất nhiều thời gian đọc sách.

Nhưng giấu không nói, hình như cũng không được.

Đây là một vấn đề lớn!

Khương Mật kiên trì, nói trước hết cứ gạt đi, dù sao chậm nhất tháng Chạp người cũng sẽ trở về, đến lúc đó không phải sẽ biết sao? Dù sao tháng tư năm sau mới sinh, bây giờ vội vàng chạy về nhà có thể làm được gì? Ngay cả bụng cũng phẳng, cái gì cũng chưa thấy được.

" Con thật sự không muốn vì vấn đề này mà làm chậm trễ việc đọc sách của tướng công, chàng càng bỏ thêm sức lực, sang năm hài tử từ trong bụng con ra ngoài khéo lại có một người cha là cử nhân lão gia. Nếu bởi vì chuyện con mang thai mà khiến chàng bị trì hoãn, không phải chỉ là một ngày hai ngày mà là ba năm, thi cử nhân ba năm mới có một lần.”

Ngô thị không quyết định được, bà quay đầu nhìn về phía đương gia: "Cha nó ông nghĩ thế nào? ”

Vệ phụ suy nghĩ một hồi lâu, nói: " Vợ Lão Tam nói cũng đúng, dù sao muộn nhất đến tết cũng sẽ biết, đừng vội viết thư đi, chỉ còn một năm nữa là đến kỳ thi, chuyện học hành phải ưu tiên. Từ nay đến khi sinh, lão bà tử bà đừng để cho tam tức phụ làm nhiều việc, ăn ngon một chút, đem thân thể bồi bổ cho tốt, Lão Tam trở về thấy mặt mũi nương tử hồng hào cũng có thể yên tâm đem người giao cho chúng ta chăm sóc, qua năm mới nó vẫn còn phải trở về học đường. ”