Ngô thị liền vui vẻ đi về phía chuồng gà, đi hai bước nhớ tới nhắc nàng trở về phòng nghỉ ngơi, nói canh gà hầm xong sẽ gọi nàng tới uống. Khương Mật nghe mẹ chồng an bài trở về phòng, nang ngồi bên mép giường, cảm thấy không chân thật. Tính ra gat vào vừa vặn một năm, tuy rằng một năm, thực tế ở chung cùng tướng công còn không được đến nửa năm cũng, nàng thế nhưng vẫn mang thai. Khương Mật cúi đầu, đưa tay sờ sờ cái bụng còn phẳng, cho dù gần đây đã có đủ loại phản ứng mang thai, nàng vẫn cảm thấy không chân thật.
Khương Mật lúc thì nghĩ đến đoạn thời gian Vệ Thành ở nhà, hai người thân thiết, lúc thì nghĩ đến cảnh tượng đứa nhỏ tám tháng sau sinh ra, thậm chí còn cân nhắc nó là nam hay nữ, nên lấy tên là gì...
Đang suy nghĩ đến nhập thần, bỗng nghe thấy tiếng gà mái giãy dụa kêu to, không bao lâu lại yên tĩnh.
Động tác của Ngô thị nhanh chóng, cắt tiết gà gà, máu đặt trong một cái chén riêng, trên bếp đun một nồi nước lớn chuẩn bị làm lông.
Khương Mật bình thường bận rộn đã thành thói quen, nhất thời không nhàn rỗi được, để nàng nghỉ ngơi trong phòng chờ ăn cơm là thấy khó chịu, liền đi ra ngoài, bước qua cánh cửa đến dưới mái hiên. Ngô thị đặt một chậu gỗ ở trên sân, gà mái tạm thời ném vào trong chậu, người lại không ở đây, bà đang ở bếp chờ nước sôi. Khương Mật vừa đi ra, Ngô thị liền chú ý tới, hỏi: "Sao vậy? Có đói không? Ta chưng trước một quả trứng cho con ăn dằn bụng nhé? ”
Khương Mật lắc đầu nói không đói: “ Con ngồi một chỗ cảm thấy không được tự nhiên, đến giúp nương một chút. ”
"Không cho con làm việc con còn cảm thấy không thoải mái?'
" Sao có thể nương hầu hạ con, còn bản thân chỉ ngồi chờ ăn cơm được."
Ngô thị rất muốn biết trước khi Khương Mật xuất giá, ở nhà mẹ đẻ sống như thế nào, sao có thể dưỡng thành loại tính tình này? “Con bây giờ chính là người quan trọng nhất trong nhà chúng ta, bây giờ trong nhà cũng không có nhiều việc, mà cho dù bận rộn lật trời cũng không thể để con mệt mỏi. Từ hôm nay trở đi, việc tam tức phụ con phải chú ý đầu tiên là dưỡng tốt thân thể, tranh thủ năm sau sinh cho Tam Lang một tiểu tử mập mạp. Về phần những công việc này, dù sao con đừng quản nữa, ta sẽ dành thời gian làm. ”
Lửa trong bếp cháy rất mạnh, lúc này nước đã sôi, Ngô thị chuẩn bị làm lông gà, động tác trên tay bà không ngừng, miệng cũng nói liên thanh. Khương Mật mang một cái ghế nhỏ ngồi bên cạnh bà, nhìn mẹ chồng từng chút một nhổ sạch sẽ lông gà m, nói: "Cũng không nhất định là con trai..."
Ngô thị ngước mắt nhìn nàng, hỏi: Con cảm giác là khuê nữ? ”
" Cũng không có cảm giác gì, chính là nhìn mẫu thân kỳ vọng lớn như vậy, sợ sợ lại không được như ý."
Ngô thị dừng động tác một chút, ngẫm lại nói: "Ta cảm thấy tám phần là nhi tử, Vệ gia có truyền thống sinh con trai. Con thấy đó, ta sinh ba đứa, đều là con trai, hai tẩu tử con cũng ... nếu con thật sự có thể sinh ra một khuê nữ, ta với cha con vẫn cao hứng, hai người các con đều còn trẻ, muốn có con trai nối dõi thì sau này lại tiếp tục mang thai, sẽ có thôi. ”
Vừa rồi nghe được là hỉ mạch, Khương Mật cao hứng, chỉ sợ nếu sinh ra khuê nữ bố mẹ chồng không thích. Lời này của Ngô thị giống như một viên thuốc an thần, nàng thoáng cái thoải mái hơn nhiều.
Khương Mật đem tâm tư bày ra trên mặt, Ngô thị liếc mắt một cái liền nhìn thấu, hỏi: "Là sợ sinh khuê nữ, ta sẽ không tốt với nàng? ”
"Không có."
" Con mà có thể lừa được đôi mắt này của ta?
Khương Mật có chút ngượng ngùng, nói: "Lúc con ra ngoài giặt quần áo gặp mấy người tẩu tử, nghe các nàng ấy nói thai đầu vẫn là sinh con trai mới tốt, sinh con trai thì ít phải nghe mấy lời nhàn thoại, cuộc sống sẽ thoải mái hơn một chút..."
Lời này quá thật, Ngô thị nghe xong còn khuyên ngược lại nàng một câu, nói ông trời đã có an bài, người bình thường cứ sống tốt là được, quan tâm nhiều làm cái gì?
Ai biết được là nam hay nữ? Ai có hoả nhãn kim tình còn có thể nhìn thấy bên trong bụng?
Ngô thị nói nhà ai cũng muốn có nhi tử, có nhi tử mới có thể truyền thừa hương khói, bà cũng đã nghĩ qua, khuê nữ nhà người khác thì bà thấy bình thường, nhưng nếu là khuê nữ nhà Tam Lang bà sẽ cảm thấy đặc biệt hiếm có. Nói một câu không đứng đắn, với trình độ Ngô thị thương con trai thứ ba, Vệ Thành cho dù thả rắm, bà cũng thấy thơm. Đứa đầu là con gái cũng không sao cả, chả phải là sau này không sinh nữa, vợ chồng bọn họ trẻ như vậy sao có thể sinh không nổi nhi tử?
Nghe lời này, Khương Mật thoải mái hơn nhiều.
Nàng thành thành thật thật ngồi trên băng ghế nhỏ, tay chống cằm, nhìn mẹ chồng bận rộn một hồi, nhớ tới hỏi: "Không phải nói ngoài ruộng không còn nhiều việc sao. Cha vẫn còn chưa về? ”
"Có thể trên đường gặp người quen, đứng nói chuyện với người khác, ông ấy còn không biết trong nhà có chuyện vui."
Đúng lúc này có người đi ngang qua sân viện Vệ gia, nghe vậy cất cao tiếng hỏi: "Nhà bà có chuyện vui gì đấy? Còn không tiếc giết cả gà? Ôi chao, gà béo như vậy vẫn còn đẻ trứng được đó.”
Ngô thị chỉ mong có thêm vài người đi ngang qua, bà mới có cơ hội khoe khoang. Cho nên người ta vừa dứt lời, bà nói ngay, tam tức phụ nhà bà hôm nay cảm thấy không có khí lực lại buồn nôn nên mời đại phu đến xem, nói là hỉ mạch! Có thai rồi.