Qua nửa tháng, đầu tháng tám, nhà Vệ Đại Lang truyền đến tin tức tốt, Trần thị nôn đến tối tăm mặt mũi, mời đại phu trong thôn tới xem, nói nàng ta lại mang thai. Trần thị cực kỳ cao hứng, nghĩ thầm Mao Đản đã hơn năm tuổi, có thể đưa đến thôn học để nó theo lão tú tài học chút chữ, người lớn rồi không cần quản nhiều, bây giờ mang thai thì có thể lo được.
Bởi vì Trần thị mang thai, làm cho Ngô thị lại nhớ tới bụng Khương Mật.
Vệ Thành không ở nhà, đương nhiên bà không đến mức thúc giục, chỉ là thỉnh thoảng sẽ nói thầm với Vệ phụ, năm tới có thể trúng cử thì tốt, đến lúc đó hẳn là không cần mỗi người một nơi nữa. Bây giờ thời gian ở chung cũng không nhiều, không biết cháu trai lúc nào mới có thể đến...
Bà thầm nói mấy lần, cũng không biết có phải là thần tiên nào nghe được lời lẩm nhẩm của bà hay không, nguyệt sự của Khương Mật vốn rất chuẩn lại không tới. Hai tháng không có, trong lòng Khương Mật suy đoán có phải có lúc Vệ Thành nghỉ đợt thu hoạch vụ thu. Lại không dám nói, sợ chẩn ra không phải hỉ mạch thì sẽ rất xấu hổ. Cứ như vậy kéo dài, đến cuối tháng tám, nàng cảm thấy thân thể mình khác thường, so với trước kia nhanh mệt mỏi hơn, mới không làm mấy việc nhẹ nhàng đã thấy mệt.
Rất nhiều phản ứng bất thường khiến nàng không dám giấu nữa, Khương Mật tìm cơ hội lén nói với Ngô thị. Nói nàng đã hai tháng không có nguyệt sự, gần đây trên người cũng không thoải mái lắm.
Ngô thị nhảy lên ba thước.
"Ta nói con. Sao không nói sớm. ”
Khương Mật nhỏ giọng nói: "Con không có kinh nghiệm, sợ mình suy nghĩ nhiều, nếu không phải chẳng phải là rất mất mặt? ”
"Mất mặt gì? Con ngồi xuống, ngồi đây chờ ta, ta sẽ mời đại phu. Chỉ cần nói con không thoải mái, tay chân không có lực, đầu váng muốn nôn, để hắn tới bắt mạch. ”
" Là hỉ mạch, con dâu bà đang mang thai."
Đại phu vừa nói ra, Khương Mật cùng Ngô thị đồng thời kéo cao âm lượng: "Thật sự? ” Ngô thị mời tới đây là đại phu trong thôn, năng lực không bằng những đại phu làm việc trong y quán, nhưng ở trong thôn còn có chút danh vọng. Nhà ai có người không thoải mái, cảm thấy không chịu được đều mời hắn đến xem, nhìn khí sắc, lưỡi, bắt mạch… Chỉ chữa được những bệnh thông thường không nặng lắm nhưng xem hỉ mạch thì không thành vấn đề . Đại phu đối với chính hắn cũng tương đối có tự tin, vừa nghe lời này tức giận nói: " Bà không tin thì mời ta làm cái gì? ” Ngô thị cười hắc hắc. "Ta tin chứ. Ta đây không phải là đang vui hay sao? ” Đại phu nói mạch tượng còn nông, thời gian mang thai hẳn là không dài, thai nhi không ổn định, phải tăng cường tẩm bổ, nghỉ ngơi nhiều, mấy việc như bổ củi gánh nước, cắt cỏ lợn không thể làm được nữa, nấu cơm cho gà ăn vẫn được. "Đại phu ông nói cái gì đấy? Trước đây ta còn chưa từng để con dâu bổ củi gánh nước, bây giờ nàng mang thai ta còn có thể khắc nghiệt nàng hay sao? ” Ngô thị chuẩn bị đi lấy tiền đồng trả cho đại phu, người ta lại xua tay nói không cần, chỉ là giúp đỡ bắt mạch cần gì tiền? Thấy hắn không cần tiền, Ngô thị xoay người đi đến bên tường ôm một quả dưa hấu ra, quả dưa hấu này hôm qua mới hái, không nhỏ, còn tươi."Đại phu, trong nhà ông không trồng, lấy một quả dưa về ăn."
Dưa thì lấy, hắn vốn đã đeo trên lưng sọt đựng thảo dược, lúc này buông xuống, đem toàn bộ thảo dược bên trong lấy ra, đặt dưa hấu xuống dưới, lại đem thảo dược bỏ lên trên. Sau khi đặt xong mới một lần nữa đeo sọc trên lưng, nói cáo từ với Ngô thị. Nhìn hắn đi rồi, Ngô thị vẻ mặt vui mừng xoay người, quay lại trước mặt Khương Mật, nhìn vẻ măth con dâu vẫn còn không thể tin được, liền nhìn bụng nàng cười tủm tỉm nói: "Tính ra mang thai vào lúc khoảng thời gian thu lúa, vẫn là bản lĩnh Tam Lang lớn, từ ngày các con thành thân thời gian nó ở nhà cộng lại cũng không nhiều, vẫn là có tin tức tốt. Đầu tiên là Trần thị mang thai đứa thứ hai, con cũng mang thai, nhà chúng ta song hỷ lâm môn, tốt.” Ngô thị nói muốn đi giết gà, hầm canh để bồi bổ thân thể cho Khương Mật. Khương Mật vẫn còn mang vẻ mặt vui mừng nâng bụng, nghe như vậy đứng lên nói quên đi: " Con ăn trứng chưng nước đường là được, gà đang đẻ trứng cứ giết như vậy thì thật đáng tiếc. ” " Con đừng cản, đại phu nói cần tẩm bổ cho con." "Từ tháng trước, mỗi ngày chúng ta đều ăn cơm trắng, trứng gà cũng ăn không ít, thân thể con đã đủ tốt rồi." "Con dâu, con đừng tranh cãi với ta, con bây giờ thân thể là hai người, một người ăn hai người bổ. Giết một con gà không đáng đau lòng, dù sao đến khi trời lạnh thì chúng nó chỉ ăn không đẻ, ăn thịt hết cũng không thành vấn đề, sang đầu xuân năm sau ta lại đi mua một lứa mới. ”"Gà con mua về cũng phải mất ba bốn tháng mới lớn, giữa tháng năm năm sau mới có thể đẻ trứng." Khương Mật lẩm bẩm một câu như vậy, Ngô thị hỏi nàng đang nói cái gì? Ta không nghe rõ. Nàng vội vàng lắc đầu, "Không nói gì, con nghe nương. ”