Chương 60: Vượng phu mệnh - Nam Đảo Anh Đào

Mà lúc này, cho dù trong ruộng chỉ còn có chút việc, đem rạ đã phơi khô chất thành đống, không còn bận rộn như lúc trước. Vệ Thành trong lòng nhớ thương chuyện học tập, nói mình chuẩn bị khởi hành đi Túc Châu, lần này đi thuận tiện mang theo đồ mùa đông, phải ở phủ học nửa năm, chắc tháng chạp mới trở về.

" Lúc trước đã nói học đường tháng chín cũng cho nghỉ? Để học sinh có thể quay về nhà lấy quần áo, chăn bông. ”

Vệ Thành nói không sai: "Giữa tháng chín là có thể về nhà một chuyến, nhưng ta không có ý định trở về, có về cũng không ở lại được mấy ngày, hơn nửa thời gian đều là đi trên đường, không bằng ở lại học đường đọc thêm chút sách. Bây giờ cố gắng một chút, năm sau thi hương sẽ nắm chắc hơn. ”

Lúc Vệ Thành tính toán, Khương Mật không xen vào, buổi tối trước khi đi ngủ nàng đóng cửa lại mới biểu lộ vẻ không nỡ. Vệ Thành làm sao nguyện ý rời đi lâu như vậy? Quyết định như vậy cũng là vì tương lai của cả nhà.

"Ta trở về học đường chắc chắn sẽ khắc khổ chăm chỉ hơn so với tất cả mọi người, tranh thủ sang năm liền để cho nàng làm cử nhân nương tử, Mật nương ở nhà chờ ta, đừng nghĩ nhiều, đừng lo lắng, cứ ăn no mặc ấm sống cho tốt.

Chàng nói những lời này, Khương Mật đều gật đầu, nghe chàng nói xong mới nói: "Hiện tại điều kiện trong nhà tốt hơn, chàng không cần chép sách đổi tiền nữa, sau này có được phần thưởng cũng nên đối với mình tốt hơn một chút, không cần cứ có một chút lại gửi về nhà. Nhà chúng ta có hơn hai ngàn cân lúa, cha nói giữ lại ăn, không bán. Trong nhà có gạo có trứng, nếu muốn còn có thể đến nhà đồ tể cắt miếng thịt, cuộc sống dễ dàng hơn trước. Chàng ở bên ngoài đừng lo lắng cho chúng ta, chuyên tâm học tập, cũng phải tự chăm sóc bản thân, trong tháng Chạp về nếu gầy đi thì đừng gặp thiếp. ”

"Còn nữa, tướng công chàng lâu không trở về, nhớ gửi thêm hai phong thư về nhà Ở nhà nhận được thư biết rằng chàng bên ngoài mọi thứ đều ổn để yên tâm. ”

......

Nói là muốn đi, thật ra cũng không nhanh như vậy, bởi vì giờ đang là giữa tháng bảy, không phải ngày tốt để xuất môn.

Chờ tết Trung Nguyên qua đi, kế hoạch trở về phủ thành của chàng mới thực sự đưa vào lịch trình. Lần này ra ngoài, mang theo nhiều đồ đạc hơn một chút, Vệ phụ, Vệ mẫu Ngô thị, Khương Mật, ba người vẫn đưa chàng đến cửa thôn, nhìn chàng đem hành lý đặt lên xe bò thuê, sau đó chính mình cũng ngồi lên, theo xe bò lảo đảo rời khỏi nhà.

Cho đến khi bóng dáng xe bò không còn nhìn thấy nữa, ba người mới quay đầu trở về.

"Cho dù nhi tử đã lớn, mỗi lần nó muốn đi xa ta vẫn không thể không lo lắng."

" Bà là nương hắn, đương nhiên có nhiều vướng bận."

"Ta thấy Mật nương cũng giống như ta, chỉ có ông là thong dong nhất. ”

"Đó là tất nhiên, dù sao tôi cũng là đàn ông."

Ngô thị lười cãi nhau với Vệ phụ, vội vàng trở về xem hai con heo trong chuồng có ăn ngon hay không. Về phần Khương Mật, nàng nghe Vệ phụ nói muốn uống trà, đi nước sôi. Vệ Thành không ở nhà, so với đoạn thời gian trước, nhà cũ Vệ gia yên tĩnh hơn không ít.

Ngày thứ ba sau khi Vệ Thành rời khỏi nhà, Khương gia cũng bận rộn hoàn thành xong công việc trong ruộng cùng với những việc trước nhà sau nhà, bọn họ cũng chuẩn bị mua đất xây nhà mới. Nói là xây nhà ngói bùn, trước tiên làm tạm hai gian. Cộng tất cả các khoảng cho cần thiết lại không đủ tiền. Tiền Khương gia tích góp đến cuối cùng cũng không đào ra được, cha Khương Mật mở lời với đại ca, đại ca ông trước hết kể khổ một phen, sau đó cắn răng cầm năm lượng bạc đi ra, tính toán tiêu tiền tiễn ôn thần ra cửa.

Cho dù mượn được năm lượng, vẫn là không đủ.

Tiền Quế Hoa buộc Khương phụ cùng hỏi bên thông gia, Khương phụ vốn không muốn, nhưng mà tiền không đủ, không có biện pháp, vẫn tới.

Lúc đến mới nghe nói con rể đã ra cửa, không chỉ đã rời nhà, còn mang theo toàn bộ tiền tiết kiệm của Ngô thị.

"Tất cả đều cho con rể mang đi? Không để lại chút gì? ”

"Không đến mức như vậy. Nhưng ta nghĩ Lão Tam ở bên ngoài không thiếu chỗ phải tiêu tiền, chúng ta ở nhà có ăn có mặc cũng không dùng tiền để dùng cái gì? Nghĩ như vậy nên ta đem toàn bộ số bạc thường ngày tiết kiệm được đưa cho hắn! Người đã đi mấy ngày rồi, bây giờ ông thông gia mới đến, chúng ta có tâm cũng không giúp được. ”

Thái độ của Ngô thị trông rất thật lòng, lời nói đặc biệt dễ nghe, nhưng vẫn là không có tiền.

Trong lòng Khương phụ rất là thất vọng, lại không có cách nào. Người ta nói cũng có cái lý của nó, dù nghèo hay giàu muốn đi xa cũng phải mang theo tiền?

Vệ gia nói muốn làm hai món ăn ngon mời ông ở lại ăn cơm, Khương phụ không ăn, trong lòng có việc phiền hà không có khẩu vị. Khương phụ nặng nề trở lại Tiền Sơn thôn, chuẩn bị thương lượng cùng Tiền thị xem có thể mượn được một chút từ nhà mẹ đẻ bà ta hay không. Không nói đến chuyện làm đồ đạc những thứ này, ít nhất cũng phải dựng được cái nhà, đừng để ngay cả một nơi an thân cũng không có.

Khương phụ về nhà làm ầm ĩ thế nào người Vệ gia không rõ ràng lắm, sau khi thẳng thắn nói không có tiền, bên kia chưa từng trở lại.