Vệ Đại Lang đặt bát canh này xuống, xoay người hỏi nàng ta: " Nàng muốn ăn gà? ”
Trần thị hỏi ngược lại hắn ai mà không muốn ăn gà?
Vệ Đại Lang nghĩ thầm cũng đúng: " Nàng chờ đó, ta ra chuồng gà bắt một con, giết cho nàng hầm canh, vừa đúng lúc lát nữa còn có thể trả lại cho cha mẹ một chén thịt."
"Ai bảo chàng hầm gà? Ý ta là chàng sang nhà cũ xin cho ta một chén. Cũng là mang thai, sao Khương thị có thể ăn gà mà ta lại không thể? ”
"Bởi vì đa phân gia, đệ muội mang thai, gà nương giết chính là của đệ muội tự mình nuôi, đừng nói giết một con, giết năm con mười con cũng là của nàng. Nàng muốn ăn gà thì tự mình hầm, đệ muội không nợ gì nhà ta, nàng cũng đừng bảo ta sang nhà cũ náo loạn, ta không gánh được cái tiếng xấu này. Nàng cho rằng chúng ta đi náo loạn thì mọi người sẽ cảm thấy là cha mẹ đối xử không tốt, có lỗi với chúng ta? Nàng nghĩ người ta không có mắt à? Không biết nhà mình thu hoạch được bao nhiêu lúa? Vừa rồi nương còn hỏi ta, tháng trước vừa mới thu được hơn một ngàn cân thóc, bây giờ lại đi khóc nghèo là cái đạo lý gì? Nàng có biết khi ta nghe lời này có tư vị gì không? Nàng nếu thật sự thiếu cơm ăn thì có phải quỳ xuống ta cũng sẽ xin được cho nàng một miếng cơm, nhưng có thiếu thốn không? Nhà ta có ruộng nước cũng có cả ruộng cạn, thu hoạch được không ít, ta làm việc cũng không tồi, không đến mức không nuôi sống được người nhà mình, nàng rốt cuộc vì sao lại như vậy? ”
Vệ Đại Lang nói không nhanh, lời nói lại nặng nề, hơn nữa sắc mặt hắn cũng rất khó coi, trong lòng Trần thị sợ một chút, nói: "Ta chỉ là muốn ăn canh gà thôi. Chàng không đi thì thôi, ta không ăn nữa là được. ”
Vệ Đại Lang bị vợ nháo đến phiền phức, lúc này nghĩ ra một cách.
Hắn xoay người đi vào chuồng gà bắt một con gà mái béo ra, Trần thị còn chưa kịp phản ứng, gà mái đã bị cắt cổ, máu gà đã chảy ra nửa chén.
"Vệ Đại Lang ngươi đang làm gì? Ai bảo ngươi giết gà của ta?”
Trần thị muốn đi tới náo loạn, nhưng chút khí lực kia của nàng ta làm sao so sánh được với nam nhân? Vệ đại lang để máu gà chảy xong, đun sôi nước, nhổ lông gà, mổ bụng gà, đặt nồi nấu canh gà cho vợ.
Trần thị tức giận, làm sao ăn được?
Nàng ta ôm bụng vừa khóc vừa nháo, Vệ Đại Lang vẫn không hề hé răng, chờ canh gà đang hầm trên bếp mới đi ra nói: "Sau này nếu ta lại nghe được nàng than nghèo đến chết đói ta liền đi mua gạo cho nàng, nàng nói mình không được ăn thịt ta liền mua thịt, nàng muốn uống canh gà ta liền giết gà, trong nhà không có ta sẽ đến nhà khác mua, không có tiền ta có đi mượn cũng không để cho hai người ăn đói mặc rét. Nàng yên tâm, nếu ta đã cưới nàng vào cửa thì phải cho nàng ăn no mặc ấm sống tốt, nàng là nương tử của ta, cũng là trách nhiệm trên vai ta. ”
Trần thị:...
"Ta không muốn sống nữa. Ta không muốn sống nữa! Sông như thế này còn có ý nghĩa gì nữa?”
"Ông trời ơi! sao không để ta chết quách đi cho rồi? ”
Vệ Đại Lang là người thành thật, người thành thật mà bị bức đến đường cùng cũng có thể làm ra chuyện lớn, giống như lúc này, hắn thỉnh thoảng đi vào bếp xem lửa một chút, thêm củi xong lại ra ngoài nghe nương tử khóc nháo. Cũng không phải đến hôm nay mới biết Trần thị là người sấm to mưa nhỏ, nàng ta ầm ĩ mệt mỏi, một khóc hai nháo ba thắt cổ mà trượng phu vẫn không cúi đầu, nàng ta xoay người đi vào phòng, nằm trên giường tức giận.
Trước kia luôn là Trần thị nắm đầu Vệ Đại Lang, đây là lần đầu tiên hắn phát tác, nàng ta liền chịu không nổi.
Đổi lại người khác nghe được những lời lúc nãy, đã cảm động không thôi.
Nàng ta không cảm thấy như vậy, chỉ thấy tiếc đứt ruột.
Nghĩ đến cảnh Vệ Đại Lang cắt cổ gà một cách tàn nhẫn, về sau nếu hắn thật sự làm giống như lời hắn nói, vậy trong nhà làm sao có thể tiết kiệm được tiền? Đừng nói tiết kiệm tiền, cái nhà này sẽ bị móc sạch chẳng còn lại gì?
Trần thị no rồi, tức đến no, dù bụng trống rỗng nàng ta cũng không cảm thấy đói!
Nàng ta cũng chả muốn uống canh gà gì nữa, chỉ còn đau lòng con gà đẻ trứng kia!
Chờ canh gà hầm xong, Trần thị càng thêm đau lòng khi phát hiện trong bụng con gà bị giết có rất nhiều trứng, mười mấy quả trứng lớn nhỏ, nàng ta vốn đã khó chịu đến cực điểm, lúc này cả cõi lòng đều đau đến tê dại.
Cuối buổi chiều Vệ Đại Lang thật sự trả lại một chén thịt cho mẹ hắn, Ngô thị lúc trước chỉ mong những lời nói kia của mình có tác dụng một chút, Vệ Đại Lang đóng cửa dạy dỗ Trần thị một trận, bà cũng mơ hồ nghe được một ít động tĩnh, nhưng không nghĩ tới còn có chuyện như này.
Vệ Đại Lang đứng thẳng trước mặt mẹ hắn bày tỏ quyết tâm, nói sau này hắn sẽ cố hết sức làm hài lòng vợ, Trần thị có rất nhiều khuyết điểm, nhưng nếu đã cưới về, làm nam nhân thì nên đối xử tốt với nàng.
Nghe Vệ Đại Lang nói xong, Ngô thị thực sự nhìn hắn với cặp mắt khác xưa, quay đầu còn nói thầm với Vệ phụ rằng con trai lớn cũng không ngốc lắm, không hổ là đại ca tú tài, còn có thể nghĩ ra loại diệu chiêu này.
" Với cái đức hạnh đó của Trần thị, có khi cả đời này nàng cũng sẽ không thèm một cái gì nữa, Đại Lang mà động não thì vẫn áp đảo được vợ nha, có biện pháp tốt như vậy sao không dùng từ sớm đi?"
Vệ phụ liếc nhìn bà một cái.
Nói gì?
Còn không phải vẫn tiếc sao?
Nếu không phải bị ép quá đáng, hắn sao có thể cầm đao giết gà? Giết một con gà là ít đi bao nhiêu trứng?
Đương nhiên là nghe nói nhi tử quản được vợ Vệ phụ vẫn rất cao hứng, nam nhân ấy, đối với nương tử thật tốt là không sai, nhưng bị vợ cưỡi trên đầu trên cổ thì rõ là mất mặt! Hắn là lão đại, phía dưới còn hai đệ đệ, làm đại ca còn chưa làm gương tốt, hành động hôm nay còn ra hình ra dạng được chút.