Ngày nắng nóng mà phải đi giặt quần áo vốn là một công việc mệt mỏi, lúc này mới chỉ qua buổi trưa một chút, vừa nóng vừa nắng. Khương Mật trong lòng cao hứng, không cảm thấy một chút vất vả nào.
Nàng vừa cùng người ta tán gẫu vừa đem quần áo của Vệ Thành giặt sạch sẽ, lúc này Ngô thị cũng không nhàn rỗi, bà đến nhà Vương đồ tể, hỏi hôm nay có thịt bán hay không, muốn mua thịt tươi. Lúc chờ đồ tể cắt thịt, bà đặc biệt nâng tay phải lên, đem vòng bạc vừa đeo lộ ra ngoài.
" Oa nương Tú tài bà đánh trang sức mới lúc nào thế? ”
"Đây không phải là ta đánh."
"Không phải đánh chẳng lẽ là nhặt được?"
" Nói nhảm. Thứ tốt như vậy ngươi đi đâu để nhặt? ...... Nói thật với ngươi, đây là Tam Lang mua về hiếu kính ta, con trai ta hiếu thuận, văn chương làm tốt được học đường thưởng, năm lượng bạc nhé, mua cái này cho ta, còn mua cho vợ nó một cái trâm bạc. ”
" Một bài văn có thể đổi năm lượng bạc? Vậy chẳng phải là một chữ đáng giá mấy đồng hay sao? ”
Cách nói này có chút thú vị, Ngô thị bị hắn chọc cười l, nói vậy cũng đúng, Tam Lang viết một câu đổi được một cân thịt. Đáng giá như thế "Lúc trước tết ta bán một bộ câu đối cho các ngươi có tám đồng, hiện tại biết rồi chứ? Ngươi được hời to! ”
Nhà Vương đồ tể thật đúng là có mua một bộ từ Ngô thị, còn có hai tấm chữ Phúc, đều dán trước cửa.
Lúc trước chỉ là cảm thấy chữ này không tệ, đẹp mắt. Lúc này nghe Ngô thị nói Vệ Thành viết một bài văn đáng giá năm lạng, ánh mắt Vương đồ tể nhìn bộ câu đối này của hắn thay đổi, cảm giác đột nhiên đáng giá hơn rất nhiều, phảng phất như mình thật sự chiếm được tiện nghi lớn.
" Nương Tú tài bà lần trước không phải nói ba lượng sao? Sao giờ lại biến thành năm lượng? ”
" Học đường bọn họ mỗi tháng đều có thi, là học quan ra đề để mọi người viết văn, ai viết tốt nhất cho năm lượng bạc, tốt thứ hai cho ba lượng, thứ ba cho hai lượng. Lần trước được ba lượng, ba lượng kia đưa về theo thư, sau lại thi một lần, lần này được năm lượng, mua được cái này trên tay ta... Ta vừa mới nói nó, ông nói xem có tiền sao không mua cho mình thêm thứ gì tốt, nghĩ đến ta làm gì? Ta cũng đã một bó tuổi? Nhưng Tam Lang nó nhất định muốn ta nhận lấy, còn bảo ta đeo mỗi ngày, còn nói sau này sẽ mua thêm cho ta một cái vòng vàng. ”
Vương Đồ tể nghe ra, Ngô bà tử là đang đi khoe khoang, khoe khoang nhi tử, khoe khoang trang sức.
Nhưng bà cũng nên được đắc ý!
Mấy năm trước, rất nhiều người chê cười bà, đều nói bà chưa từng thấy qua chuyện đời, nhất nhất cho rằng con trai mình đặc biệt có năng lực, không biết bên ngoài người lợi hại có quá nhiều, con trai bà thì tính là cái gì? Bọn họ còn nói Vệ gia sớm muộn gì cũng sẽ bị Vệ Thành kéo gục, đến lúc đó hắn đọc sách không được, trồng trọt cũng không được, về nhà còn phải dựa vào cha mẹ huynh đệ tiếp tế.
Mấy năm đó, Ngô bà tử thực sự tức chết, lại không có sức lực cãi nhau với người khác.
Bây giờ thì bà rất tự hào.
Ai còn dám nói con trai bà không dùng được? Vệ Tam Lang nếu không dùng được, trong thôn này ai cũng là người vô dụng.
Vương đồ tể cắt một miếng thịt ngon, xâu vào một sợi dây rồi đưa cho bà, Ngô thị đưa tiền, xách thịt cười tủm tỉm trở về. Trên đường về lại đụng phải mấy người, hỏi bà tại sao lại mua thịt? Có phải trong nhà lại chuyện gì vui không?
Chỉ cần có người hỏi, Ngô thị liền dừng lại nói. Đi mua thịt khoe khoang một đường, sau đó còn đi mua một miếng đậu phụ, lại một đường khoe khoang.
Chỉ cần nửa buổi chiều, người trong thôn đều biết Vệ Thành đã trở về.
Không riêng gì người đã trở lại, hắn bây giờ đã phát đạt, có tiền đặt vòng bạc cho mẹ hắn, còn có thể mua trâm bạc cho vợ. Nhìn những phụ nhân khác trong thôn, nếu không phải dùng trâm gỗ, thì cũng là dùng một sợi dây buộc, chưa từng thấy qua người dùng trâm bạc.
Chỉ cần nói đến chuyện này, sẽ không ai không hâm mộ, còn có người đặc biệt đến Vệ gia muốn nhìn xem trâm bạc hoa mai trông như thế nào.
Cây trâm kia, ai nhìn thấy đều thích, hận sao chính mình không có một cây như vậy cắm trên đầu.
Trần thị lúc trước tức giận trở về phòng bên, nàng ta thật sự không biết chuyện vòng bạc trâm bạc, vẫn là buổi chiều đi hái rau, nửa đường bị người nhà mẹ đẻ ngăn lại, hỏi nàng ta được cái gì.
Vừa nghe thấy, Trần thị còn mơ hồ
"Vệ lão tam không phải vừa từ phủ thành trở về đấy sao, không mang chút đồ gì về cho các ngươi à?"
" Mang theo được cái gì? Trời nóng như vậy sao có thể để được? ”
" Không phải đồ ăn, thế cái khác thì sao? Hắn mua vòng tay bạc cho Ngô bà tử, mua trâm bạc cho vợ hắn, các ngươi cái gì cũng không có? Hắn thật sự không muốn nhận hai ca ca à.”
"Cái gì? ngươi nói hắn đã mua gì? ”
" Ngươi không biết?
" Ta đương nhiên không biết."
......