Chương 53: Vượng phu mệnh - Nam Đảo Anh Đào

Vốn Vệ Thành không mang đồ gì về, Trần thị lẩm bẩm hai câu là xong, hiện tại biết cha mẹ chồng có, Khương thị cũng có, bọn họ hai nhà đã phân ra bị bỏ qua, Trần thị liền tức giận. Nhưng hết lần này tới lần khác nàng ta còn chỉ có thể đóng cửa tự mình tức giận, nhiều lắm cùng nam nhân lẩm bẩm vài câu, không dám mở cửa đi gây chuyện.

Dù sao thì, Vệ gia đã phân.

Tìm ai phân xử, người ta cũng sẽ không nói Vệ Thành không đúng, giờ trách được ai? Trách ánh mắt thiển cận của mình, là ngươi muốn phân gia, sống chết cũng phải phải chia, còn không phải là chia rồi đấy thôi ?

Vốn bây giờ đang là tiết trời nóng bức đầu hạ, Trần thị nghĩ không thông, thiếu chút nữa đem mình tức đến bệnh.

Nàng ta ở trước mặt Vệ Đại Lang nói chuyện vòng tay trâm bạc, Vệ Đại Lanh lại trả lời một câu thứ đồ chơi kia có đeo hay không cũng chẳng làm sao. Trần thị nghe mà trước mắt tối sầm lại. Được rồi, đoán là không trông cậy được vào chồng, nàng ta chỉ đành ngóng trông Mao Đản biết đọc sách như lão tam, lớn lên cũng để cho nàng được hưởng thanh phúc.

Lúc Trần thị đóng cửa lại tự mình tức giận, Vệ Thành tỉnh ngủ, chàng xuống đất nhìn quanh, nương cùng nương tử đều không có ở đây, phụ thân thì đang ngồi dưới mái hiên, cúi đầu hình như là đang làm giày cỏ.

"Cha."

"Lão tam tỉnh rồi à?

" Chỉ muốn nghỉ ngơi một chút, không dám ngủ nhiều, sợ buổi tối không ngủ được."

"Vậy con không có việc gì thì ngồi xuống uống trà?"

Vệ Thành bảo mình rảnh rỗi không việc gì. Ngồi ngơ mất thời gian cũng không có ý nghĩa, muốn tìm một cái gì đó để làm.

"Hai ngày nay không có nhiều việc, bằng không con đi ra ngoài dạo chơi, sang nhà đại thúc công chào hỏi lão nhân gia người... Đúng rồi, nương con nói tối nay nhà chúng ta ăn thịt, nhớ mời đại thúc công tới uống một chén. ”

Ăn thịt, uống rượu, Vệ Thành đi mời người, chàng còn tự mình đưa về.

Đưa đại thúc công trở về trời cũng đã tối, Vệ Thành chào hỏi cha mẹ rồi vào phòng chuẩn bị nghỉ ngơi, Khương Mật ở trong bếp bận rộn một lúc, thu dọn rửa mặt chải đầu xong cũng theo vào phòng. Nàng vừa vào phòng thì thấy Vệ Thành ngồi dựa vào đầu giường, hỏi chàng có say rượu không?

Chàng lắc đầu.

"Mật nương."

"Ừ?"

"Mật nương nàng lại đây."

Khương Mật không hiểu chàng đang làm cái gì, liền đi về phía đầu giường, vừa đi qua thì bị Vệ Thành kéo vào trong ngực, ôm vững vàng còn dán mặt mình vào mặt nàng.

Khương Mật nghiêng người một cái, muốn thoát ra, hỏi chàng có nóng không?

"Không nóng, một chút cũng không nóng. Tháng giêng sau khi ra khỏi cửa ta luôn luôn rất nhớ nàng, nghĩ nửa năm, trái tim cũng đau. ”

Khương Mật bị nháo đến ngượng ngùng, Vệ Thành còn ngại chưa đủ, cọ xát ở bên cổ nàng nói: "Lúc ở phủ học, mỗi lần nhớ tới nàng trong lòng ta luôn thấy nóng rực, ngủ cũng không ngủ được, không bằng đứng lên đọc sách. Có thể có tiến bộ lớn như vậy, thi tuần thi tháng đứng đầu cũng là nhờ vào Mật nương. ”

Tửu lượng của Vệ Thành không tính là rất tốt, nhưng cũng có thể uống vài chén, chàng không say, chỉ là có chút cởi mở hơn, lời nói và hành động so với bình thường thoải mái hơn một chút.

Hơn nữa lâu ngày mới gặp lại, hai người tình ý khó kiềm chế, đóng cửa náo loan một canh giờ.

Khương Mật ngủ trước, Vệ Thành no đủ rồi cũng ôm nàng ngủ, có lẽ là do mệt mỏi, gà trống gáy cũng không đánh thức được bọn họ dậy, giấc ngủ này ngủ đến khi trời sáng ngời, Vệ Thành thức dậy duỗi duỗi tay, động tác hơi lớn một chút, Khương Mật lúc này mới tỉnh lại.

"Cũng chưa nghe thấy tiếng gà gáy sao trời đã sáng rồi?" Nàng vội vàng xoay người ngồi dậy, định xuống đất lấy xiêm y mặc, Vệ Thành xoay người nhìn thấy nàng vội vàng sắp mặc chỉnh tề, hỏi nóng nảy làm cái gì đây? Cha đã nói hai ngày nay không quá bận rộn, ngủ nhiều thêm một chút cũng không sao.

" Để người ta biết thiếp ngủ đến hừng đông còn chưa dậy, sẽ bị nói thành bà nương lười biếng, thiếp cũng không muốn bị người ta nói như vậy." Khương Mật vừa chải đầu vừa nói chuyện với Vệ Thành, thu dọn xong quay người lại nhìn chàng dựa vào đầu giường giống như hôm qua, "Tướng công chàng một đường bôn ba chạy về mệt mỏi, nên nghỉ ngơi nhiều hơn, để thiếp đi giúp nương."

Vệ Thành thở dài, trước khi nàng mở cửa đi ra ngoài gọi người lại, nói: "Trước khi phân gia, những công việc trong nhà đều được chia sẻ với là hai tẩu tử cùng nương, tuy rằng hai tẩu tử không lười biếng, nhưng cũng không chủ động như nàng, có thể trốn vẫn sẽ trốn..."

Khương Mật cũng không phải người ngốc, đại khái biết ý tứ của chàng, liền tiếp lời: "Tướng công buồn bực thiếp quá cần cù chăm chỉ à? Thực ra chỉ đúng một nửa thôi, nếu có thể ngồi hưởng thanh phúc, chẳng ai muốn bận rộn từ sớm đến tối khuya? Nhưng trong nhà có nhiều công việc như vậy, thiếp không làm, chẳng lẽ chờ nương đến làm? ”

Nói xong nàng lại muốn đi về phía cửa, bị gọi lại lần nữa

" Cái kia, trâm bạc nàng không cần sao?

" Không đi ăn tiệc, cũng không có việc gì mừng, không cần để ý ăn mặc như vậy. "

"Ta mua về chính là muốn nàng dùng, cất vào một chỗ làm cái gì? Đừng để đến khi ta mua thêm cái khác mà nàng vẫn chưa dùng được lần nào. ”

" Chàng đừng mua nữa, một cái là đủ rồi, cái này phí tiền."

Thấy nàng khẩn trương lên, Vệ Thành nhướng mày, nói: "Nàng không cần, nhất định là trong lòng không thích, lần sau ta lại mua một kiểu dáng khác cho nàng. ”

Mắt Khương Mật trợn tròn, nói thích. Đặc biệt thích.

"Thích thì nàng dùng đi, ta mua nó là muốn thấy nàng cài lên."

Khương Mật: ...

Cảm giác như rơi vài cái hố mà chàng đào sẵn, Vệ Thành mới đi ra ngoài nửa năm đã học xấu. Khương Mật nói không lại chàng, đành phải mở rương lấy trâm bạc đầu hoa mai được cất giữ ra, búi lại tóc lần nữa. Chờ nàng chải đầu xong, bên ngoài trời đã sáng hơn nhiều, không cần thắp đèn Vệ Thành cungx có thể thấy rõ bộ dáng của nàng, "Ta vừa nhìn thấy trâm này liền nghĩ nàng mang lên rất hợp, quả thật là như vậy. ”

Khương Mật dùng trâm mới, trong lòng ngứa ngáy, hỏi chàng có đẹp không?

Vệ Thành gật đầu nói rất đẹp.

"Thiếp đi ra ngoài, không thể lề mề nữa."