Vệ Thành nói mình có chút mệt mỏi, muốn trở về phòng nghỉ ngơi một lát, Khương Mật bảo chàng chờ một chút, lấy nước trong vại đến, đóng cửa lại cho chàng lau người, lau mồ hôi, lấy một bộ xiêm y sạch sẽ ra thay, quần áo bẩn mặc trên đường về thì để sang một bên, đợi lát nữa nàng sẽ mang đi giặt.
Thấy Khương Mật bưng chậu gỗ chuẩn bị đi ra ngoài, Vệ Thành gọi nàng lại.
Khương Mật dừng lại nhìn hỏi: “ Chàng còn chuyện gì nữa không?”
"Không, ta chỉ muốn nói nàng cực khổ rồi, đáng lẽ ta nên trở lại sớm hơn. Lúc xảy ra chuyện ta không có ở nhà, trong lòng nàng chắc đã rất hoảng loạn.”
Khương Mật đặt chậu xuống, ngồi đến bên giường, nói rằng ngày mưa lớn đúng là có một chút sợ hãi, nhất là khi sấm sét đặc biệt lớn, cảm giác như có gì đó nổ tung ở trên đầu, nhưng khi sấm sét qua đi cũng không còn cảm thấy sợ nữa. Nghe nói nhà mẹ đẻ xảy ra chuyện cũng chỉ hoảng hốt một chút, cũng may ở nhà có cha mẹ chồng đều là người có chủ kiến, mình chỉ việc nghe theo. Khương Mật nói xong quay đầu nhìn Vệ Thành: " Là thiếp có lỗi với chàng, nhà ai kết thân mà không nhìn xem nhà mẹ đẻ cô dâu như thế nào, nhà mẹ đẻ thiếp... Thật sự không lên được mặt bàn. ”
Vệ Thành dịch một chút, để cho mình dựa vào nàng gần hơn, nói: "Đừng nghĩ như vậy, nam tử hán đại trượng phu đầu đội trời chân đạp đất, không nên dựa vào người khác sống qua ngày. Ta cưới nàng vào cửa Vệ gia cũng không phải vì lôi kéo chỗ dựa, Mật nương nàng nên biết ta..."
" Thiếp biết, không nói nữa, tướng công ngủ đi, không phải vừa mới kêu mệt sao? Có gì để sau khi thức dậy rồi nói. ”
Vệ Thành lên giường ngủ, Khương Mật cầm một cái quạt bồ đến bên cạnh quạt cho chàng một lát, nhìn hô hấp của chàng bình ổn mới đứng lên, đem quạt đặt về vị trí cũ, sau đó bưng chậu gỗ ra khỏi phòng. Sợ động tĩnh bên ngoài làm ầm ĩ đến chàng, còn đóng l cửa tây phòng lại.
Khương Mật hắt nước xuống mương nước dưới mái hiên, giặt lại chiếc khăn tay vừa dùng, chuẩn bị đi giặt quần áo cho Vệ Thành, chợt nghe thấy mẹ chồng hỏi "Tam Lang ngủ rồi sao? ”
Khương Mật gật đầu.
Ngô thị hỏi nàng đang chuẩn bị làm cái gì?
Khương Mật ôm chậu quần áo bẩn lên, nói: " Con đi giặt quần áo. ”
" Thế thì đi nhanh lên một chút, lát nữa chúng ta chuẩn bị mấy món ăn, tối nay ăn một bữa ngon."
" Nương, con đã nhớ kỹ."
Vì để không tốn nước trong vại, bà nương trong thôn đều đi giặt quần áo ở cái áo bên cạnh, Khương Mật đi qua tìm một vị trí dưới rừng trúc ngồi xuống, còn chưa kịp làm ướt xiêm y đã thấy có người đến. Người đến sau chào hỏi nàng một tiếng tú tài nương tử, đang muốn hỏi chuyện sườn núi Tiền Sơn thôn sụp đổ, thì phát hiện Khương Mật đem xà phòng ra chà lên quần áo, quần áo kia nhìn qua thì thấy không phải là áo ngắn mà người nông dân hay mặc, mà là áo dài.
" Giặt áo dài à? Là của tướng công nhà cô? ”
Khương Mật cười cười với nàng ta, nói phải.
Nữ nhân ngồi xổm bên cạnh, vừa đập đập quần áo vừa hỏi " Là quần áo hắn để ở nhà hay người đã trở về?" ”
Khương Mật nói: " Đã về, buổi trưa mới về đến, ăn cháo xong đang ngủ ở nhà. ”
" Cô nói xem mấy học đường này nghĩ cái gì vậy chứ? Người đọc sách quý giá đến mức nào? Cũng không thể thật sự để người xuống ruộng làm việc, cho về làm cái gì? ”
Khương Mật lắc đầu nói mình không hiểu những thứ này, đoán có lẽ hậu nhân học theo tiền nhân làm như vậy, chậm rãi thành thói quen.
Người nọ tràn đầy hứng thú nháy nháy mắt: "Vệ Tam Lang đi ra ngoài nửa năm, chắc cô cũng nhớ nhung mỗi ngày, đúng là nên trở về ở vài ngày. "Nói xong liền phát hiện mặt Khương Mật đều đỏ lên, nàng ta càng cười vui vẻ, "Sao thế, cô lại đỏ mặt giống như khỉ đít đỏ vậy, xấu hổ? ”
"Nói bậy, do ta nóng."
......
Người nọ nhớ tới, lại hỏi Vệ Thành có kể phủ thành trông như thế nào không? Toàn các ngôi nhà gạch ngói xanh? Mặt đường có đặc biệt rộng rãi? Có nhiều xe ngựa trên đường không?
"Tướng công nói sau khi chàng đến phủ thành lập tức đi học đường, về sau vẫn luôn vùi đầu đọc sách, không đi ra ngoài xem qua."
"Cũng đúng, hai năm nữa hắn còn muốn thi cử nhân thì càng phải chăm chỉ hơn. Hắn đi ra ngoài lâu như vậy, trở về có mua chút quà gì cho cô không? ”
Khương Mật lại đỏ mặt, nói: " Có. ”
"Mua gì thế? Lấy ra ta xem thử coi.”
"Ta không mang theo."
" Thế là cái gì cô nói xem."
"Là một cây trâm hoa mai."
" Gỗ hay là...?"
Khương Mật nói là bạc, bản thân mình chưa từng thấy qua thứ tốt như vậy, cũng không dám dùng.
Trâm bạc đó.
Trước khi nàng xuất giá phụ thân cùng mẹ kế cái gì cũng không chuẩn bị cho nàng, ai có thể nghĩ đến nàng có mệnh tốt như vậy, gả được một năm đã có thể dùng trâm bạc. Tiền nhân nói gả đúng người thì được ăn no mặc ấm, đúng là không nói sai, " Cô đây là gả đúng chỗ. Đây mới chỉ là bắt đầu thôi, ngày tốt còn ở phía sau. ”
Trong lòng Khương Mật ngọt ngào đến tan chảy, nhiều năm như vậy nàng cũng chưa từng có thứ gì có thể lấy ra để khoe khoang, đây là lần đầu. Tướng công mua cho nàng trâm bạc khắc hoa mai, trong thôn không ai có, là trang sức quý giá chỉ bán trong thành.