Chương 50: Vượng phu mệnh - Nam Đảo Anh Đào

Vệ phụ chỉ biết trên địa bàn rất nhiều quan viên đều xuất thân là cử nhân lão gia, ông liền cho rằng cứ thi đỗ cử nhân khẳng định có thể làm quan, không nghĩ tới còn có những môn đạo này.

"Như nhà chúng ta. Không hy vọng gì nhiều…”

"Cho nên mớ nói làm quan cách chúng ta còn xa, con chỉ nghĩ đi một bước tính một bước, trước tiên thi qua kỳ thi hương rồi nói sau."

Vệ Thành nói đến đây, Ngô thị cũng chậm lại: "Trong lòng nhi tử đã có tính toán, ông còn bận tâm cái gì? Làm quan hay không làm quan nói sau đi, dù sao chỉ cần có thể thi đỗ cử nhân, ngày tốt lành của chúng ta thật sự sẽ tới! Tam Lang nói xem nương nói đúng không? ”

"Là như vậy." Cho tới bây giờ chỉ có tú tài nghèo, không có cử nhân nghèo.

Ngô thị còn ngại không đủ, lại nói Vệ phụ một tiếng "Chúng ta không có bản lĩnh gì không giúp được, cũng đừng cả ngày ngồi đó cằn nhằn. Ông cứ đem chuyện làm quan treo ở bên miệng, Tam Lang nghe xong có khẩn trương hay không? Căng thẳng sao có thể làm tốt? ”

Vệ phụ giật giật miệng, muốn nói là bà đương gia hay là ta làm chủ? Ta mới nói có một câu đã bị giáo huấn.

Ngẫm lại tính tình của bà nương này, quên đi, nói ít hai câu.

Cho nên nói Vệ Đại Lang không trị được Trần thị cũng là gia truyền, cha hắn một chút biện pháp đối với mẹ hắn cũng không có, muốn nói Ngô thị có chỗ nào mạnh hơn Trần thị. Chính là còn có chút mắt nhìn, biết giữ mặt mũi cho chồng trước người ngoài.

"Không nói những thứ này nữa, nhà nhạc phụ bây giờ ra sao?

Vệ phụ cùng Ngô thị đồng thời nhìn về phía Khương Mật: "Vẫn là để Mật nương nói, ngày xảy ra chuyện cha mang theo hai ca ca con đi xem, sau đó không đi nữa, hai lần sau đều là Mật Nương tự mình đi. ”

Vệ Thành nhìn về phía Khương Mật.

Tay Khương Mật đặt trên đùi siết chặt, nói: "Bọn họ ở nhà đại bá, mấy ngày nay hình như đang đào đồ đạc đáng giá, phía sau có thể chuẩn bị xây nhà mới. ”

" Xây nhà. Bây giờ chắc là không được rồi. Hiện giờ phủ thành cùng huyện thành thì còn náo nhiệt, trên trấn đã có chút vắng vẻ, chợ bên kia cũng không có người, toàn bộ đã về quê chuẩn bị thu hoạch vụ thu. Thu hoạch, tách hạt, phơi nắng, sát vỏ, cất vào kho... Bận rộn xong thế nào cũng phải mất hai tuần, sau đó trong đất vẫn còn có chút việc, toàn bộ làm xong chắc phải sáng đến tháng bảy, muốn thuê người xây nhà có lẽ phải đợi đến đầu năm thời điểm chúng ta thành thân ấy. ”

"Nếu muốn xây một căn nhà ngói trát bùn, phải nói trước với lò nung để đặt ngói. Ngói dễ vỡ, đặt trước người ta mới mở lò nung bắt đầu làm, không bán làm sẵn. Ta nhớ rõ lúc trước cha vì đổi mái ngói cho nhà tốn rất nhiều khí lực, xung quanh không có lò gạch, ngói nung xong muốn kéo về cũng không dễ dàng. ”

Vệ phụ nghe liên tục gật đầu, nói không sai, chính là như vậy.

“Trước tiên không nói đến người hỗ trợ, muốn dựng nhà chắc phải có thợ xây, muốn có ngói phải chuẩn bị đất vàng, trong nhà hắn cái gì cũng không có nên sau đó còn phải làm đồ đạc, lại phải thuê thợ mộc... Cho dù bắt đầu bận rộn từ trung thu, muốn làm xong xuôi cũng phải đến giữa tháng chín, cho dù có tăng nhanh tốc độ hơn nữa Khương phụ bọn họ cũng phải ở nhà huynh đệ ba tháng. Nhà hắn cái gì cũng không có, ăn uống đều phải dựa vào huynh đệ, tẩu tử cho dù có hào phóng, qua thời gian dài cũng sẽ không cho được sắc mặt tốt, thật sự là một chuyện phiền toái, phòng ốc này không dễ xây.”

"Nếu thông gia tích góp được tiền thì còn tốt, không tiết kiệm được nhiều lắm mới khó làm, bọn họ muốn xây nhà còn phải mua lại một mảnh đất, chỗ cũ kia đã không ở được nữa."

Muốn mua đồ đã phải dùng nhiều tiền như vậy, còn phải mời người giúp làm việc, cho dù đều là người nhà mình, tiền công có thể không lấy, nhưng dù sao cũng phải cho cơm ăn, bằng không ai nguyện ý giúp?

Nha môn bồi thường năm lượng không thể đủ được.

Nhà bọn họ cái gì cũng thiếu, cho dù chỉ xây hai gian trước để ở ít nhất cũng phải chuẩn bị hơn hai mươi lượng bạc. Vệ phụi tính toán thô sơ, có nhiều chuyện hải làm như vậy, trong lòng ông cũng toát mồ hôi thay thông gia.

Ngô thị không khoan dung như Vệ phụ, bà lo lắng sợ thông gia cầu tới cửa.

Nếu nói thiếu người hỗ trợ còn được, qua khoảng thời gian bận rộn này chờ nhàn rỗi để một người đi hỗ trợ cũng không có gì, xây hai gian phòng cũng không mất bao lâu, không làm chậm trễ chuyện nhà mình. Nếu người ta đến đây để vay tiền thì sao? Ngô thị không dám cho mượn, sợ cho mượn thì dễ nhưng khó đòi nợ, nhất là cho thông gia mượn tiền, đòi nợ không được còn không thể trở mặt, nghẹn khuất bao nhiêu?

Nghĩ đến những chuyện này, Ngô thị lại nhịn không được cảm khái, tam tức phụ chỗ nào cũng tốt, chỉ có nhà mẹ đẻ quá kém.

Hoàn toàn không dựa được vào không nói, còn ngược lại liên lụy người khác.

Bà lại nghĩ, Tam Lang nói đúng, sắp tới thu hoạch sẽ không có người giúp đỡ xây nhà? Muốn làm cũng phải đợi sau khi bận rộn xong, đến lúc đó Tam Lang đã trở về học đường, nếu thông gia đến mượn tiền, Ngô thị cứ đẩy lên người nhi tử, nói tiền đều cho chàng mang đi rồi, người nghèo thì đi xa cũng phải có tiền.