Chương 49: Vượng phu mệnh - Nam Đảo Anh Đào

Khương Mật cảm giác lòng bàn tay đều là mồ hôi, nàng lau vài cái trên người, mới dám đưa tay lấy, cầm lên xem rồi lại buông xuống. " Thiếp dùng trâm gỗ là được, tướng công chàng cầm về cất đi, cái này quá quý giá, nhỡ như bị va chạm thì sao"

Nàng đẩy tới, Vệ Thành lại đẩy trở về, nói sau này sẽ có những thứ tốt hơn.

"Trước kia nghe người ta nói trang sức là thể diện của nữ nhân, bình thường ta luôn khiến người ta chê cười, khó khăn lắm mới tranh giành lại mặt mũi cho gia đình. Cũng không phải là đồ gì đắt tiền, nàng cứ dùng, sau này sẽ có những thứ tốt hơn. Ta nghe người đánh trang sức nói tay trái đeo vàng tay phải đeo bạc, nương cũng vậy, trước cứ đeo vòng bạc, con cố gắng thêm một chút, sau này cho ngài được đeo vàng. ”

Ngô thị vừa nghe lời này khỏi phải nói là cao hứng hơn bao nhiêu, bà quả thật đem vòng tay đeo lên cổ tay phải, nói chờ ngày mai có thời gian ra ngoài dạo chơi, làm cho người ta hâm mộ một chút.

......

Khương Mật đem trâm bạc mang về tây phòng, Vệ phụ đã nói chuyện xảy ra trong nhà nửa năm nay. Nói chung tất cả đều tốt, trong ruộng có chút xích mích cũng không nghiêm trọng, chỉ là thời gian trước trời khô không mưa một tháng, hơi lo lắng nhưng sau đó mưa mấy ngày thì cũng yên tâm.

Lúc nam nhân trong nhà nói chuyện nữ nhân không nên xen vào, Ngô thị vốn không hé răng ngồi nghe, nghe đến đây mới nhịn không được nói: "Sao lại không có gì? Sau trận mưa đó không phải còn xảy ra chuyện lớn sao?”

Vệ Thành ngồi thẳng dậy, hỏi chuyện lớn gì?

Khương Mật lúc này đi ra, nàng ngồi xuống bên cạnh chồng, nói: "Là nhà mẹ đẻ thiếp..."

Việc đầu tiên Vệ Thành nghĩ đến có phải là do trời mưa đường trơn trượt người không đi vững vàng ngã xuống hay không, trong lòng chàng đoán mò, không nói ra, hỏi chuyện gì xảy ra. Khương Mật liền nói trước đó khô hạn lâu ngày, đột nhiên trời giáng xuống mưa to làm sườn núi phía nam bị sụp, bùn đất trộn lẫn đá đổ xuống chân núi vùi lấp mấy hộ gia đình, may mắn lúc xảy ra sự việc người không có ở nhà, bằng không thật sự không kip tránh.

Nghe nói sườn núi phía nam sụp đổ, trong lòng Vệ Thành cũng căng thẳng, biết được người không có việc gì chàng mới thở phào nhẹ nhõm.

"Bây giờ thế nào rồi?"

"Vốn nghĩ xảy ra việc lớn như vậy, nha môn nên quản, kết quả sai nha tới xem qua rồi đi, bọn họ trợ cấp cho mỗi nhà năm lượng bạc, mặc kệ chuyện khác. Năm lượng bạc nói ít cũng không ít, nhưng cũng không làm được việc gì? ”

Vệ Thành nghe ra ý tứ trong lời nói là nha môn quá vô tình, gặp phải loại chuyện này cho được năm lượng bạc, làm cho người ta lạnh tâm. Chàng là một người đàn ông đã đọc sách, nhìn rõ hơn những người khác, nói, " Có hai mặt của vấn đề. Thứ nhất trời mưa to, chắc chắn không chỉ một hai chỗ xảy ra chuyện, muốn quản cũng không quản hết được, chỉ có thể để tự người trong thôn khắc phục khó khăn. Thứ hai là chuyện này không đủ lớn, sụp đổ núi nghe thì có vẻ nghiêm trọng, trận thế dù lớn, nhưng cũng chỉ có mấy hộ gặp tai nạn, sẽ không xảy ra đại loạn gì được, quan lão gia không vội. ”

Vệ phụ vẫn cảm thấy quan phụ mẫu không đủ để tâm , chẳng lẽ thật sự không có giải pháp tốt hơn?

"Có lẽ có đi, cũng không phải là chuyện chúng ta có thể nói, chúng ta thấp cổ bé họng nói nhiều cũng vô ích."

Vệ phụ gật đầu: " Nếu sau này con có làm quan, làm quan phải suy nghĩ cho dân chúng, mình dù sao cũng từ trong thôn đi ra cũng nên vì trong thôn suy nghĩ nhiều hơn. ”

"Cha nghĩ cũng quá xa..."

"Sao lại xa? Không phải năm sau lại có kỳ thi hương? Tam Lang con ở phủ học toàn đứng hạng tốt nhất, còn có thể thi không được sao? ”

Vệ Thành cười lắc đầu: "Không phải như vậy, chưa nói đến cử nhân là khó thi nhất, cho dù thi đậu, muốn làm quan cũng không phải chuyện dễ dàng như vậy. Con đưa cho người một ví dụ, nếu mùa thu năm sau con may mắn trúng, sau khi trúng, triều đình sẽ bỏ tiền đưa chúng ta lên kinh tham gia kỳ thi mùa xuân, nếu lại có thể thi đỗ, chuẩn bị thi Đình. Thi đình là do Hoàng Thượng chủ trì, có thể vượt qua cửa ải này chính thức trở thành tiến sĩ, được gọi là môn sinh thiên tử. ”

Ba người bao gồm Vệ phụ nghe như lọt vào trong sương mù, cái gì kỳ thi mùa xuân lại có thi Đình, cách bọn họ quá xa.

Trong thôn trăm năm cũng không có một cử nhân, về phần tiến sĩ, bọn họ chưa từng thấy qua.

“ Không phải nói cứ thi đậu cử nhân là có thể làm quan sao?

"Cha người đừng vội để con tiếp tục. Một đường thi này nếu đều có thể trúng, Hoàng Thượng sẽ ban cho chức quan. Nếu không qua được kỳ thi mùa xuân, lại có hai con đường tùy chọn, hoặc là trở về tiếp tục khổ học, ba năm sau tiếp tục thi. Hoặc là từ bỏ thi cử, ra ngoài mưu cầu chức quan. Không phải nói cứ đỗ cử nhân thì nhất định sẽ làm quan, chỉ là có thể. Cử nhân xuất thân từ gia đình có chút của cải có thể tiêu tiền mua một chức quan đang thiếu ở địa phương, không có nền tảng có khi chờ đợi nhiều năm cũng không có tin tức gì. ”