Hai ca ca không ngồi lại lâu, nói có việc rồi lần lượt rời đi. Sau khi trở về Lý thị liền có chút rầu rĩ không vui, Vệ Nhị Lang hỏi nàng ta làm sao? Lý thị biết tính tình nam nhân, không nói lời chê bai, chỉ nói hâm mộ, nói sang năm nàng ta cũng muốn đưa Hổ Oa đi thôn học.
"Đưa đi học mấy chữ cũng tốt, làm cái gì cũng sẽ không bị lừa."
Lý thị nghe có chút không đồng ý, nàng ta nói: "Ta muốn Hổ Oa thi công danh, như tam thúc nó, trước tiên đi thôn học hai năm, đợi lớn hơn một chút thì đưa đến trấn học..."
“ Nàng không phải còn muốn nó thi đậu tú tài trước hai mươi tuổi rồi đi học ở quan học đấy chứ?
“Tam Lang cũng hơn hai mươi tuổi mới thi đậu, Hổ Oa chẳng lẽ không so được, chàng xem Hổ Oa nhà chúng ta mới năm tuổi, sang năm sáu tuổi đi học vỡ lòng, học mười mấy năm chẳng lẽ không thi được tú tài? ”
Vệ Nhị Lang trong lòng cũng hâm mộ, ngẫu nhiên hắn cũng sẽ ngẫm lại, nếu lúc trước mình cắn răng tiếp tục thì như thế nào?
Nghĩ đi nghĩ lại, cho dù hắn có tiếp tục được chỉ sợ cũng không được vinh quang như này, chỉ có thể làm nhà càng thêm suy sụp.
Đầu óc hắn ngu ngốc, không thông suốt, chỉ biết bán sức lao động.
Đọc sách không nhìn vào sức lực mà phải xem sự thông minh.
" Nàng để Hổ Oa đi học ta đồng ý, nhưng có thể học được không phải xem chính bản thân nó, nàng cũng đừng mơ đẹp quá rồi ép buộc quá mức. Đều là huynh đệ một nhà, Tam Lang có tiền đồ lớn như vậy còn ta lại chỉ là một thằng nông dân chân lấm tay bùn, nàng không cam lòng ta biết. Nhưng không cam lòng thì có thể làm gì? Không tự nhiên mà nói người đọc sách quý giá? Ai cũng đọc được thì còn quý giá cái gì? ”
"Cha nó chàng nên tin tưởng Hổ Oa, Hổ Oa giống tam thúc nó, sinh ra đã trắng trẻo, có bộ dáng của người đọc sách."
“ Cho tới bây giờ ta mới chỉ nghe nói cháu trai giống cậu, cháu gái giống cô, nào có nhà nào sinh nhi tử lại giống huynh đệ trong nhà, giống huynh đệ mà được à?.
Lý thị...
"Nói linh tinh cái gì vậy? Ta sẽ đem tiền học của Hổ Oa để dành, sang năm đưa nó đến chỗ lão tú tài trong thôn. ”
Con người còn sống là phải có chút hy vọng, Lý thị đã nhìn thấy được vinh quang thể diện của người đọc sách, không muốn nhi tử học theo cha ruột cũng bình thường. Cuộc sống trồng trọt không dễ dàng, năm nào thu hoạch tố có thể ăn no, gặp phải năm mất mùa sẽ đói bụng, mệt chết mệt sống đi chăng nữa vẫn phải nhìn vào ông trời. Có thể thi ra công danh thì khác, hiện tại, khẩu phần lương thực của Tam Lang đều là nha môn cung cấp, về sau có thể đỗ đạt cao làm được quan lão gia thì lắc mình một cái biến thành người ăn bổng lộc đàng hoàng, ai đói thì hắn cũng không đói.
Ghen tị, nàng ta thực sự ghen tị.
Lý thị lại biết mình nghe theo đại tẩu nháo phân gia đã đắc tội mẹ chồng, Tam Lang các nàng không dựa vào được nữa, còn có thể làm sao?
Làm ầm ĩ à? Năm ngoái đã nói lời tuyệt tình như vậy, bây giờ náo loạn làm gì còn tác dụng?
Cũng chỉ có thể trông ngóng vào tiền đồ của Hổ Oa.
Nàng ta mong đợi vào một ngày nào đó có thể giống như mẹ chồng, được nghe mọi người tâng bốc được người khác hâm mộ.
Lý thị sẽ sinh ra ý nghĩ như vậy, Ngô thị không nghĩ tới, Ngô thị lúc này đang làm gì? Bà nhìn Tam Lang ăn xong thả đũa xuống, sau đó mới nhớ tới đưa tay vào trong ngực, lấy ra một đồ vật được bọc trong khăn tay, đặt lên bàn trước mặt bà.
"Thiếu chút nữa đã quên, đây là cho nương."
Ngô thị sửng sốt: "Ta không thiếu cái gì, sao còn mua cho ta? ”
Ngoài miệng nói như vậy, bà vẫn đưa tay cầm lấy, còn chưa mở khăn gói bên ngoài ra, bà dựa vào góc cạnh liền biết đây là một chiếc vòng tay. Hô hấp Ngô thị đều nhẹ nhàng, cẩn thận mở khăn ra, quả nhiên, đây là một cái vòng bạc đơn giản không có hoa văn kiểu dáng gì.
"Cái này cho ta sao? Nó có đắt không? Tam Lang con cũng thật là có tiền sao không mua cho mình đồ ăn ngon đối tốt với mình một chút, mua này mua nọ làm gì?”
Vệ Thành ngượng ngùng nói chàng đã sớm muốn mua chút đồ cho cha mẹ, chỉ là ban đầu không kiếm được tiền, cầm bạc trong nhà không tự tin tiêu pha. Tiền mua vòng tay và bánh trà là do học đường phát thưởng, lúc trước gửi ba lượng về nhà, sau lại thi tiếp một lần, lần này vận khí của chàng tốt được năm lượng.
" Đã có của ta và cha con? của con dâu đâu? ”
Khương Mật nhìn chiếc vòng bạc mẹ chồng cầm, trong lòng có chút hâm mộ nhưng nàng không biểu hiện ra ngoài, nghe nói như vậy vội vàng xua tay nói không cần, để mẹ chồng đeo lên xem, chắc chắn đẹp mắt.
Đang nói, Vệ Thành lại từ trong ngực lấy ra.
Lúc này chàng không thản nhiên được như trước, mặt chàng có chút đỏ, cũng không dám nhìn Khương Mật, chỉ đưa đồ cho nàng.
"Cái này, cho Mật Nương."
Khương Mật thật sự không kịp phản ứng, một hồi lâu nàng.
mới đưa tay tiếp nhận, mở ra nhìn, là một cây trâm hoa mai, nàng chưa từng thấy qua kiểu dáng này ở nông thôn, có lẽ đây là kiểu dáng thịnh hành ở Túc Châu bên kia.
Trong lòng Khương Mật nửa sợ hãi nửa vui mừng, vừa chua xót vừa cảm động, cảm giác không kiềm chế được lệ nóng dâng lên trên mắt. Trước khi nàng xuất giá, cha chưa từng mua thêm trang sức gì cho mình, Khương Mật nghĩ tới trang sức nương để lại? Không biết có hay không, có cũng không đến được tay nàng.
Năm ngoái nàng xuất giá nhà mẹ đẻ cái gì cũng không đưa, gia cụ hồi môn cũng chẳng có nổi hai món, chỉ có một bọc quần áo.
Cây trâm này là món trang sức đúng nghĩa đầu tiên của nàng, nhìn tinh tế đẹp mắt như vậy.