Chương 47: Vượng phu mệnh - Nam Đảo Anh Đào

Ngày hôm nay mặt trời vẫn rất gay gắt, Vệ Thành mặc chiếc áo dài hơi cũ, cõng cái sọt sách đã dùng nhiều năm, đầu đầy mồ hôi. Lúc này chính là thời điểm nắng nhất trong ngày, đường làng không có bóng người, một đường trở về chàng chỉ gặp được một lão thúc gánh nước, đứng lại nói với người ta hai câu, còn lại không gặp được người quen nào nữa.

Khi đến trước cửa nhà mình, chàng đụng phải đại nương nhà hàng xóm, nhà kia vừa ăn cơm xong, đang dọn dẹp.

Vừa nhìn thấy Vệ Thành, đại nương ngẩn người một chút, buông giẻ lau xuống liền đi ra, hỏi thăm một chút, lúc này vội vàng trở về là chuẩn bị giúp đỡ thu hoạch vụ thu?

Người dân nông thôn nói chuyện không hay nói nhỏ nhẹ, đại nương vừa mở miệng, người Vệ gia đang ăn cơm trong nhà liền nghe thấy, Vệ phụ còn đang thắc mắc, Ngô thị bưng bát vừa ăn vừa đi ra ngoài, nói đi xem một chút.

Lúc mẹ chồng đứng lên, Khương Mật đang và cơm, chợt nghe thấy tiếng bà tràn đầy vui mừng nói: "Tam Lang đấy à? ”

Sau đó chính là giọng nói ôn nhuận quen thuộc nhưng đã mấy tháng không được nghe thấy, đáp: "Nương, con đã trở về. ”

"Được rồi, được rồi, mau vào nhà đi. Nắng gắt như vậy còn đứng bên ngoài làm gì, mau theo ta vào nhà, chúng ta vừa vặn đang ăn cơm, để bảo Mật nương chuẩn bị thêm một bát. ”

Nghĩ đến Vệ Thành, trong lòng Khương Mật không kìm được nhớ nhung, nghe mẹ chồng nói học đường đều sẽ cho nghỉ vào tháng sáu, để học sinh trở về hỗ trợ làm nông, từ khi nghe được Khương Mật đã nhìn tốc độ sinh trưởng của lúa, tính toán thời gian thu hoạch năm nay. Cha nói khoảng cuối tháng sáu là có thể thu hoạch, trễ thêm vài ngày cũng được, ông đoán Tam Lang chắc cũng sẽ về vào mấy ngày tới thôi...

Hôm qua vừa nói, không nghĩ tới hôm nay người đã về đến nhà.

Khương Mật ra đến sân viện, nhìn thấy nam nhân đang đứng đó, gọi một tiếng tướng công.

Vệ Thành nghe thấy, chàng cười cười nhìn lại: "Trong nhà có ổn không? Nửa năm này cha mẹ vất vả Mật nương cũng vất vả. ”

Mũi Khương Mật vốn đã chua xót, nước mắt dâng lên, nghe nói như vậy càng khó kiềm chế, nàng vội vàng nhịn xuống, nói: "Đừng ở bên ngoài phơi nắng, tướng công mau vào phòng, có chuyện gì thì vào trong phòng nói. Chàng chưa ăn trưa phải không? Để ta đi nấu một quả trứng đường. ”

Ngô thị ở bên cạnh nghe gật gật đầu: "Vẫn là Mật nương đau lòng con. ”

Vệ Thành lại khoát tay, nói: "Đừng phiền phức nữa, có cháo thì cho ta một bát là được, lúc này thật sự ăn không nổi cái khác. ”

Khương Mật vào bếp lấy thêm cháo, lại cắt một chén củ cải ngâm nhỏ cho chàng khai vị. Vệ Thành theo sau Ngô thị vào trong phòng, mới đi tới dưới mái hiên thì bên đại phòng nhị phòng đã tới. Vệ Thành buông sọt sách xuống, Mao Đản liền nằm sấp xuống muốn xem bên trong có gì, thiếu chút nữa làm đổ cả sọt sách. Ngô thị bảo vợ Đại Lang mau quản con mình, không kiên nhẫn hỏi bọn họ tới đây làm cái gì?

"Nghe được tiếng nói chuyện nên muốn lại đây xem một chút."

“ Tam Lang trở về chúng ta còn có thể không quan tâm sao?”

" Đường xa như vậy đi mất mấy ngày? Có mang theo gì về không? ”

Vệ Thành vẻ mặt hổ thẹn, nói chàng vừa đến Túc Châu liền đi thẳng tới phủ học, mấy tháng sau đó đều vùi đầu đọc sách, không đi ra ngoài dạo chơi.

Niềm vui sướng trong lòng Trần thị tiêu tan một nửa, nàng ta giật giật khoe môi “Không mua gì hết? ”

" Có mua cho cha một khối bánh trà." Vệ Thành nói xong đem một cân lá trà làm thành bánh lấy ra khỏi sọt sách, bên ngoài bánh trà được bọc lại cẩn thận bằng giấy dày, gói lại bằng dây thừng. Chàng đưa về phía Vệ phụ, Vệ phụ cầm trên tay ngửi ngửi, thật thơm.

Hỏi mua mất bao nhiêu tiền, Vệ Thành không chịu nói.

"So với lá trà bán trên trấn chắc là đắt hơn không ít?"

" Có hơi đắt hơn một chút."

Vệ phụ mới không tin chỉ hơi đắt hơn một chút, mùi trà so với lá trà thô bình thường ông uống thơm hơn biết bao nhiêu, ông thiếu chút nữa không nhịn được muốn mở ra pha một chén nếm thử.

Hai cha con nói chuyện, vợ Đại Lang sốt ruột: "Không mua cái gì khác? Một khối đường cũng không có? ”

Khương Mật bưng cháo và dưa muối vào phòng, nghe nói như vậy cười nói: " Mang cái gì về cũng không thể mang theo kẹo đường, trời nóng như vậy làm sao bảo quản được? ”

Vậy là không có cái gì.

Trần thị nói nàng ta chưa ăn cơm xong, kéo Mao Đản rời đi. Mao Đản không chịu đi, nghe thấy nói đến đường khối liền ăn vạ muốn ăn. Người khác còn chưa nói gì Trần thị liền mắng nó một trận: "Nháo cái gì, ngươi không ngại mất mặt à. Đi về! ”

Vốn là muốn mắng cho Ngô thị bọn họ nghe, kết quả không ai để ý tới nàng ta, Trần thị tức giận rời đi.

Vệ Đại Lang thấy nàng ta như vậy cũng không phải mới một hai lần, có lẽ cũng lười giải thích, chỉ nói ánh mắt nữ nhân nông cạn, bảo Vệ Thành đừng để ý, lại hỏi chàng đủ loại chuyện ở phủ Túc Châu. Vệ Nhị Lang cũng dựng thẳng lỗ tai nghe, nhìn tất cả mọi người đều muốn biết, Vệ Thành bắt đầu kể từ lúc mình ra khỏi cửa, kể chuyện chàng đi Túc Châu như thế nào, sau đó làm sao tìm được chỗ phủ học, bái kiến ai, người ta kiểm tra ra ra sao, chàng đáp ứng như thế nào, được học quan thưởng thức...

“ Ngươi viết thư trở về nói học đường bên kia phát văn phòng tứ bảo giày dép mũ áo, thi tốt còn có thể được tiền, là thật à?"

Vệ Thành gật đầu nói không sai.

“ Trước kia chỉ biết đọc sách tốn tiền, đi phủ học mới biết học vấn mà tốt cái gì cũng không uổng phí, triều đình bỏ ra công sức lớn xây dựng học đường ở các nơi, những học đường này không chỉ không thu quà nhập học còn cung cấp chỗ ở, hơn nữa còn trợ cấp sinh hoạt. Trước khi ta ra ngoài nương cho ta tiền, ngoại trừ trên đường tiêu một ít, sau đó chưa từng dùng qua. ”

Vệ Thành nói xong lại muốn lấy tiền ra trả lại cho Ngô thị.

Ngô thị bảo chàng cứ giữ lấy, tiền này mặc dù bình thường có thể không cần tiêu đến nhưng không thể không có.

Lần này đừng nói Trần thị giận dỗi bỏ về, ngay cả Lý thị nhị phòng cũng náo loạn, năm đầu sau khi phân gia cũng cảm thấy cha mẹ chắc chắn không cung cấp nổi cho Lão Tam tiếp tục đọc sách, qua vài năm hắn kiểu gì cũng phải trở về làm nông, đến lúc đó hắn còn không bằng hai ca của hắn, ít nhất Đại Lang Nhị Lang có sức mạnh, Lão Tam tuy rằng không yếu ớt, nhưng làm ruộng lại không được, chắc chắn sẽ kém hơn nhà nông khác. Hiện tại nhìn xem, bọn họ còn phải tiết kiệm từng đồng, Lão Tam được trải qua ngày tháng thoải mái như vậy... Đều là huynh đệ một nhà, mấy năm trước vẫn còn cùng ăn cùng ở, sao bây giờ lại chênh lệch lớn như vậy?

Tam Lang là học sinh phủ học, là người đọc sách cao cao tại thượng, cha mẹ lúc nào nhắc tới hắn cũng đều cao hứng.

Đại Lang Nhị Lang thì sao?

Công việc cũng làm không ít, nhưng không được khen ngợi.