Chương 45: Vượng phu mệnh - Nam Đảo Anh Đào

Đối với những người đi làm dâu cho người ta mà nói, ở nhà chồng có được tốt hay không thường nhìn ba điểm: nhà mẹ đẻ, trượng phu cùng nhi tử.

Trượng phu và nhi tử thì nói sau, mà nhà mẹ đẻ là chỗ dựa vững chắc. Nữ nhân gả ra ngoài nếu nhà mẹ đẻ không đáng tin cậy, ở nhà chồng sẽ bị khi dễ, bị người ta bắt nạt còn không có người đến thay ngươi đòi công đạo, cũng chỉ biết chịu đựng thiệt thòi.

Cuộc sống hiện tại của Khương Mật còn thoải mái hoàn toàn là bởi vì bố mẹ chồng thiên vị Vệ Thành, Vệ Thành vừa ý nàng, mà nàng cũng là người hiền lành, không chọc thị phi.

Nếu không với sự khinh thị của nhà mẹ đẻ đối với nàng, cuộc sống đã sớm trôi qua một cách khó khăn.

Nhìn vợ Đại Lang xem, vì sao lại dám gây chuyện như vậy? Mặc cho chồng mẹ chồng mắng không chỉ một lần hai lần cũng không thèm nghe, một là thật sự không sửa được, hai là thật sự không sợ. Chồng của Trần thị nàng là trưởng tử trong nhà, nàng lại sinh trưởng tôn cho lão Vệ gia, nói rõ ràng một chút, chỉ cần nàng ta không làm ra hành vi trái với luân thường đạo lý, cho dù nàng có gây chuyện náo loạn đến cỡ nào, làm mẹ chồng như Ngô thị muốn thu thập nàng thì có thể, nhưng muốn bỏ nàng thì không được...

Trước đó Ngô thị trêu ghẹo bảo Vệ Thành tăng thêm sức mạnh sớm một chút làm cho Khương Mật mang thai, kỳ thật không cần bà thúc giục, Khương Mật cũng luôn trông đợi, nàng vừa mong nam nhân trúng cử, cũng ngóng trông bụng mình biết tranh biết giành, chỉ cần đạt được hai tâm nguyện này, ít nhất nàng có thể thẳng lưng nói chuyện với hai vị tẩu tẩu, không bị chịu thiệt.

Cái miệng Trần thị giống như pháo liên thanh, liên tiếp hỏi nàng vài câu, Khương Mật không nói gì. Mẹ chồng Ngô thị nghe được động tĩnh đi ra nhìn, thấy là tam tức phụ trở về, hỏi tình huống bên kia của nàng như thế nào? Có đào ra được gì hay không?

Khương Mật có thể không để ý tới đại tẩu, nhưng mẹ chồng hỏi nàng phải trả lời.

"Hai ngày trước mưa quá lớn, sau khi tạnh nhà nào nhà nấy đều phải sửa ruộng, không ít việc, trong thôn không được bao nhiêu người, nghe ý của bọn họ là chỉ còn trông chờ vào nha môn bên kia, hy vọng quan phụ mẫu quan tâm đến."

Ngô Thị hôm qua nghe Vệ phụ nói xong da đầu liền tê dại, nhà cửa sụp đổ, súc vật chết, trong nhà đồ vật này nọ đều xong đời, xiêm y chăn đệm ngược lại có thể đào ra, nhưng bị bùn chôn nhiều ngày như vậy còn có thể dùng tiếp được hay không cũng rất khó nói, quần áo cũ vải không còn tốt thì cũng mục hết, chẳng làm được gì? Còn lại chắc cũng chỉ là nồi sắt, tiền đồng, bạc vụn cùng với nông cụ này nọ, nhưng có thể đào ra được hay không cũng không biết được.

Gặp phải loại chuyện này thật sự thảm, nếu nha môn còn không vươn tay giúp đỡ bọn họ, có thể sẽ không sống nổi nữa.

"Không nói đến nhà cửa những thứ này, ba người bên đó thế nào? Còn chịu đựng được không? ”

Khương Mật nói: "Lúc con đi qua không thấy Cẩu Tử, cha còn tốt, dì thì có thể là do tối hôm qua không nghỉ ngơi tốt, hơn nữa trong lòng cũng khó chịu, nàng..."

Không cần phải nói quá rõ ràng, tất cả đều hiểu.

Ngô thị bình thường ghét bỏ Tiền Quế Hoa, lúc này cũng nói không nên lời, gặp phải loại chuyện này có cảm thấy bi thống muốn chết là phản ứng bình thường, bà ta không khó chịu mới kỳ quái. Ngô thị hỏi nàng sao không ở lại lâu một chút? Ở lại giúp đỡ cũng tốt.

"Đại bá nương nói chút sức lực này của con không giúp được gì, con ở lại bọn họ còn phải có người tiếp đón, dù sao cũng là nữ nhi đã gả ra ngoài."

"Vậy con đừng quá gấp gáp, dù sao thì cha con cũng có một đại ca ruột, thời điểm này làm đại ca phải đứng ra giúp huynh đệ. Nha môn cũng sẽ không buông tay mặc kệ, không chừng còn được bồi thường một khoản tiền để cho bọn họ cầm xây nhà mới! Vậy thì chuyện xấu lại trở nên tốt đẹp! ”

Ngô thị an ủi qua đi, trong lòng Khương Mật thoải mái hơn nhiều, nàng hơi buông xuống một chút, tiếp tục bận rộn chuyện nhà chồng.

Trưa hôm đó Vệ gia ăn canh cá, cá là Vệ phụ cùng người khác ra ngoài nhặt, bình thường muốn đánh cá không dễ dàng, sau cơn mưa lớn đừng nói là bờ sông, bên cạnh cái ao lớn trong thôn có không ít, cá chết nhặt về so với cá sống dù có mùi tanh nặng hơn một chút, bọn họ ăn cũng vui vẻ. Ăn thịt cá, uống canh cá, Khương Mật đem chén đĩa đi rửa, cầm quần áo bẩn thay ra đi giặt, đang bận rộn chợt nghe thấy có người gọi, nói vừa rồi nghe người ta nói Tiền Quế Hoa xảy thai, hỏi có thật hay không?

"Ta cũng không rõ ràng..."

" Ngươi sao còn không biết? Ta vừa rồi đụng phải người ở thôn bên kia, nói vừa mới mang thai, hôm qua gặp phải chuyện kia, vừa gấp vừa tức giận một đêm không ngủ ngon, hôm nay liền mất. Câu nói phúc bất trùng lai, họa vô đơn chí đúng là ứng, ngươi nhìn xem, trước đấy thì nhà cửa sụp đổ gia sản không còn, tiếp theo đó lại gặp phải loại chuyện này..." Người đến thổn thức, vừa nói vừa lắc đầu.

Khương Mật còn trẻ, mới gả ra còn chưa được một năm, nàng không trải qua nhiều chuyện, mới đầu nghe thật sự cũng không cảm thấy gì.

Ngô thị để cho nàng lại đi một chuyến, đưa mấy quả trứng gà, xong rồi thì trở về, cái khác không cần quan tâm. Khương Mật đưa trứng gà cho nhà mẹ đẻ, vợ Đại Lang cách vách nghe thấy còn mất hứng, nói bình thường tuyệt không thấy nàng chia cho cháu trai một miếng, mà lại hào phóng cho nhà mẹ đẻ. Sảy thai thì sao? Cũng không phải mẹ ruột!

Ngô thị đã lười phản ứng với người ngu xuẩn này. Thầm nghĩ chính là bởi vì là mẹ kế mới phải chu toàn lễ nghĩa, để mọi người đều nhìn vào trong mắt, nếu mẹ ruột cần gì phải cẩn thận khắp nơi?

Bà đã không tiếp lời, vợ Đại Lang lại càng hăng hái, còn muốn nói, kết quả còn chưa dứt lời liền bị mắng.

"Gà con là ta mua, tam tức phụ cho ăn, cho ai liên quan cái rắm gì đến ngươi, về nhà đi đừng ở chỗ này chướng mắt ta, ta đang lo không có chỗ nào để hạ hỏa, lại nói thêm một câu xem."