Chương 44: Vượng phu mệnh - Nam Đảo Anh Đào

Chuyện mời Bán Tiên này, Tiền Quế Hoa giấu Khương gia làm, đừng nói đại ca đại tẩu, ngay cả Khương phụ cũng không rõ ràng lắm. Bình thường bà ta cực biết giả vờ giả vịt, mấy năm trước lúc đóng cửa thì đối xử khắc nghiệt với con gái riêng, trước mặt người ngoài lại rất hiền lành, luôn cười tủm tỉm.

Bà ta như vậy, cho dù ngươi có nhìn ra điểm khác thường, nhiều lắm là cảm thấy bà ta không để y con gái riêng, coi người ta như gia súc mà sai xử, không nghĩ tới bà ta tích góp rất nhiều hận ý. Cho nên nói, lúc Tiền Quế Hoa trợn trắng mắt ngất đi không ai nghĩ tới bà ta tức giận, Khương đại tẩu vội vàng tiến lên ấn nhân trung, vừa ấn vừa bảo những người vây quanh lui ra, chen chúc như vậy người không thở được.

Hai con dâu của Khương lão đại cũng đến hỗ trợ mẹ chồng, nói thầm có phải tối hôm qua trong lòng sốt ruột không ngủ ngon hay không?

“ Được rồi, có chuyện gì chờ người tỉnh rồi nói sau!

" Ấn nhân trung còn không tỉnh, nếu không thì phun chút nước lạnh?"

"Cũng chỉ có thể như vậy, lấy ngựa chết làm ngựa sống. Hạnh Hoa ngươi đi múc cho ta ít nước. ”

Con dâu Khương đại tẩu đi múc nước, từ từ bưng nước giếng lạnh tới, bà uống một ngụm, cúi đầu phun lên mặt Tiền Quế Hoa.

Bà cũng chỉ dựa vào kinh nghiệm làm đại, kết quả lại được, phun nước xong người tỉnh thật.

Tiền Quế Hoa lúc đầu còn hoảng hốt, lại cảm giác trên mặt ướt đẫm, bà ta giơ tay lau một cái, hỏi: " Tôi đây là sao vậy? ”

"Sợ là tối hôm qua không nghỉ ngơi tốt, vừa nói chuyện ngươi liền choáng váng." Khương đại tẩu đỡ bà ta ngồi xuống bên cạnh, hỏi sao? Có khá hơn không? Có muốn mời đại phu không?

Tiền Quế Hoa còn chưa nói gì, Khương phụ nhíu nhíu mày: "Mời đại phu? Nhà đã sụp rồi lấy đâu ra tiền mời đại phu? Tối hôm qua đã bảo ngươi ngủ ngon lại không ngủ, gặp phải đại nạn như vậy thôn sẽ không mặc kệ chúng ta, nha môn cũng sẽ không mặc kệ chúng ta, ngươi cũng không nghe, lẩm bẩm cả đêm làm cho ta cũng không ngủ yên..."

Trong thôn nhiều khi có đau đầu nhức óc cũng không mời đại phu, chỉ cần nghỉ ngơi một lát là tốt rồi, mời đại phu xem còn không bằng nấu hai quả trứng lên ăn. Khương gia bình thường cũng thế, duy chỉ có Cẩu Tử sinh bệnh sẽ coi trọng một chút, những người khác không thoải mái thì chịu đựng trước, vượt qua được thì thôi không phí tiền, chịu không nổi mới mời đại phu đến một chuyến.

Bình thường đều như vậy, cũng không trách được Khương phụ nói như vậy.

Tiền Quế Hoa giống chồng, cũng chuẩn bị xua tay, vừa mới nâng tay lên đã có cảm giác bụng đau nhói, kêu một tiếng ôi chao.

"Cái này làm sao vậy? Chỗ nào không thoải mái? ”

"Bụng, bụng ta đau."

"Là ăn hỏng bụng rồi sao? ...... Cũng không đúng, hai bữa này đều ăn ở nhà ta, nếu có vấn đề thật thì không chỉ có một người bị? ”

Lúc mới đau lên, Tiền Quế Hoa còn có thể trả lời, về sau bà ta ngay cả nói cũng nói không nên lời, thậm chí không để ý xem người khác nói cái gì, chỉ khom lưng che bụng.

Khương đại tẩu cũng thật sự chán nản , đệ muội này quanh năm suốt tháng không bị bệnh đi, vừa bị bệnh lại bị ngày ở nhà bà, làm sao được? Chả lẽ lại để nàng cắn răng tự chống đỡ? Nếu người có việc gì ai sẽ chịu trách nhiệm? Khương đại tẩu bảo con dâu giúp đỡ đỡ người vào phòng, nằm trên giường, lại gọi nhi tử tới, bảo nhanh chóng mời đại phu tới, đã như vậy cũng đừng nghĩ đến chuyện tiền, người là quan trọng nhất.

Hai đầu bên đều đã an bài xong, bà xoay người nhìn Khương Mật đứng bên cạnh, bộ dáng rất câu nệ, liền bảo nàng về nhà.

"Bên này không thiếu người, ngược lại nhà chồng ngươi, nam nhân không có nhà, trong nhà chỉ có hai ông bà già, đừng ở đây nữa trở về đi."

Thấy Khương Mật không lên tiếng, Khương đại tẩu xoay người gọi Khương phụ lại đây: "Ta nói nhà ta không thiếu người để Mật nương trở về lo cho cha mẹ chồng, nàng còn không chịu đi, lão nhị ngươi nói với khuê nữ, bảo nàng nhanh chóng trở về. Hôm qua vừa xảy ra chuyện Vệ gia liền đến hỗ trợ, hôm nay lại bảo Mật nương đưa nhiều lương thực như vậy, thông gia làm được phần này đã đủ tâm ý rồi, Vệ gia đã cho mặt mũi, nhà ta càng không thể được một tấc tiến một thước. ”

Khương phụ suy nghĩ một chút về cục diện rối rắm nhà mình, nữ nhi ở lại đúng là không giúp được gì, liền gật đầu, để cho nàng trở về.

Cha đã lên tiếng, Khương Mật lúc này mới dám đi.

Hôm qua mới mưa, trên đường rất trơn trượt, quãng đường đi bình thường chỉ cần khoảng một nén hương mà bây giờ Khương Mật phải mất gấp đôi thời gian, trở về còn chưa nghỉ ngơi đã bị đại tẩu gọi lại, hỏi nhà mẹ đẻ nàng thật sự xảy ra chuyện? Nhà bị sập, đồ đạc bên trong cũng không lấy ra được có thật hay không? Bây giờ làm sao? Những ngày sau này làm sao trôi qua?

Lời này mới nghe thì giống như quan tâm, thực ra như đang đâm vào lòng người..