Chương 43: Vượng phu mệnh - Nam Đảo Anh Đào

Ba cha con nói đi là đi, lúc bọn họ ra ngoài còn chưa qua buổi trưa, trở về thì đã đến giờ cơm tối. Vệ phụ vừa uống cháo vừa nói: " Sụp một mảnh quá lớn, bận rộn cả buổi chiều cũng không đào được gì, thấy trời sắp tối tôi liền trở về, tôi còn thuận tiện ra đồng nhìn một chút, cũng may, không có vấn đề gì lớn. ”

Ngô thị hỏi ông ngày mai có đi hỗ trợ không?

"Lão bà tử bà chuẩn bị chút lương thực, sáng sớm ngày mai ta đưa cho ông thông gia, gọi là tâm ý. Chúng ta cũng còn có việc, không đi bên kia hỗ trợ nữa. ”

Chờ cha chồng nói xong, Khương Mật mới hỏi tình huống của cha nàng.

Dù sao cũng chỉ có bằng đó chuyện, ông ấy vẫn còn tốt không bị thương gì, chính là đang phát sầu.

Trong thôn đem tin tức thiên tai báo cho nha môn trên trấn, nha môn có quản hay không còn không biết. Mấy nhà bị bùn đất lấp đầy, đồ vật gia súc và lương thực đều đè nặng dưới, trước mắt chỉ có thể tạm thời nương tựa vào thân thích, chờ người đến nha môn xem được an bài như thế nào.

Khương phụ còn tốt, ông đứng thứ hai trong nhà, phía trên có một đại ca. Nhà đại ca ông không có việc gì, vừa lúc có thể giúp đỡ.

Cho dù đều nói người không có việc gì là tốt rồi, phòng ốc không còn có thể xây lại, Tiền Quế Hoa vẫn nghĩ không ra, bà ta ở nhà Khương đại oa không ngủ ngon một đêm, buổi sáng thức dậy tùy tiện ăn hai miếng lại muốn đi đến dưới chân núi nạo vét bùn đất, còn bảo cả nhà đại bá đi hỗ trợ.

" Bờ ruộng nhà chúng ta cũng bị hổng, phải đi tu bổ."

" Bờ ruộng thì sửa lúc nào chả được? Chuyện nhà ta mới là gấp. ”

Khương đại bá bọn họ cảm thấy vẫn nên chờ nha môn phái người đến, sau một trận mưa lớn như vậy nhà ai mà không có việc? Làm sao có thể đến chân núi nạo vét bùn từ sáng đến tối? Về phần những thứ bị chôn, lúc nào đào ra chả được? Bạc hay tiền đồng vẫn ở đấy, về phần mấy loại bình nọ kia, hiện tại đào ra cũng chả dùng được. Nói cho cùng có gấp gáp cũng vô dụng, vẫn nên chờ một chút.

Vì chuyện này, Tiền Quế Hoa còn đang muốn cùng người khác cãi nhau, lúc này Khương Mật cầm lương thực đến.

Một nhà Khương đại bá rất cao hứng, tuy nói đưa tới đều là lương thực thô, khoảng hai ba mươi cân, vậy cũng tốt. Khương Mật không đưa những thứ này, chuyện ăn uống nhà lão nhị phải dựa vào bọn họ, được hơn hai mươi cân lương thực ít nhất có thể đỡ một chút. Đại bá nương còn nói Khương Mật có hiếu tâm, nàng gả ra ngoài trong lòng vẫn nghĩ đến người nhà mẹ đẻ. Tiền Quế Hoa lúc trước một lòng một dạ nghĩ đến mấy thứ bị chôn, căn bản không nhớ tới Khương Mật, hiện tại bà ta mới nhớ tới. Cho dù kế nữ vừa nghe nói nhà mẹ đẻ xảy ra chuyện lập tức đưa lương thực tới bà ta cũng không cảm động, không chỉ không cảm động, trong lòng ba ta còn hận thấu.

Đúng là nó khắc huynh đệ cùng nhà!

Kế nữ này đúng là một ngôi sao chổi!

Tức giận nhất là sao chổi này còn rất khó đối phó. Năm trước thỉnh bán tiên làm pháp sự, lúc ấy không hàng được nàng. Tiền Quế Hoa cảm giác mình bị lừa, sau đó lại đi tìm thầy bói kia, hỏi hắn tại sao? Tiền đã tiêu, pháp sự đã làm, kết quả người ta không có chuyện gì, cuộc sống trôi qua vẫn tốt đẹp.

Bán tiên liền nói bọn họ đã xem thường Khương Mật, mạng của nàng không dễ phá, còn phải làm pháp sự một lần nữa, muốn thêm tiền.

Lần trước bỏ ra số tiền kia đã khiến Tiền Quế Hoa đau lòng, kết quả lại không được việc, lúc này còn muốn nhiều hơn, bà ta thiếu chút nữa nổi điên.

Nói đến cái người bán tiên này, kỳ thật là một kẻ lừa đảo chuyên giăng lưới rộng rãi, loại lời này hắn không chỉ nói với một người, người khác không "ứng nghiệm" thì thôi. Chỉ có Tiền Quế Hoa tin thật, cảm thấy hắn có bản lĩnh lớn, hắn nói từng câu đều đúng, như vậy cho dù có luyến tiếc, bà ta vẫn bỏ thêm tiền.

Đại khái chính là vào đầu xuân, Bán Tiên lại làm thêm một tràng pháp sự, sau đó Tiền Quế Hoa một mực chờ Khương Mật xui xẻo, còn chưa đợi được, trời đã giáng mưa to gió lớn khiến dốc núi phía nam sụp đổ, nhà bà ta bị chôn vùi không còn gì.

Nhớ lại đủ loại chuyện trên, lại nhìn Khương đại tẩu kéo tay Khương Mật thân thiết nói chuyện, Tiền Quế Hoa không nói lên lời, trong đầu ong ong một chút, hôn mê bất tỉnh.