Chương 223: Vượng phu mệnh - Nam Đảo Anh Đào

Ngay trong đêm quốc trượng sắp xếp xong, Khương Mật lại nằm mơ, giấc mộng này bắt đầu rất đẹp. Nam nhân của nàng năm ngoái thăng từ thất phẩm biên tu lên thành lục phẩm hầu đọc, chưa được mấy tháng, lại được thăng lên thị đọc học sĩ. Bởi vì nam nhân thăng lên ngũ phẩm, cáo mệnh của nàng và mẹ chồng cũng nhảy lên một cấp, thành ngũ phẩm cái mệnh nghi nhân. Sau khi thăng quan còn có phát tài, Vệ Thành vừa thăng chức xong, đã có người tặng lễ tới cửa. Người đưa trọng lễ tới chàng đều cảm tạ ý tốt của đối phương nhưng sau đó sẽ khéo léo cự tuyệt không nhận, thấy Vệ Thành không nhận, có người đưa tới hai nha hoàn dáng vẻ bình thường, nói đã là quan tòng ngũ phẩm, cũng phải để cho người trong nhà được hưởng phúc, sao có thể để cho hai vị nghi nhân tự động tay làm việc? Truyền ra ngoài sẽ khiến người ta cười chết, nói nha hoàn này đưa tới là để hầu hạ lão gia tử lão thái thái, khế ước bán thân cũng đưa ra, tùy ý sai khiến.

Vệ Thành nói viện nhỏ không ở được nhiều người, sau lưng lại truyền ra những lời nói bất lợi đối với chàng.

Nói Vệ Thành có tiền mua đất mà lại không có tiền mua nhà, còn nói chàng chỉ giả bộ nghèo khó bên ngoài nhưng thực ra rất giàu có, cho nên thà rằng để nhị lão đến tuổi ngũ tuần chịu khổ còn hơn là làm hỏng xuất thân bần hàn của mình, là ngụy quân tử, tạo thanh danh chỉ vì bản thân mình mà thôi.

Loại lời đồn này dĩ nhiên sẽ có người tin, tướng công vì thế còn bị gièm pha không ít.

Thậm chí có người moi ra chuyện phân gia, nói Vệ Thành ở quê còn có hai thân ca, chàng hiện tại tốt nhưng chưa từng giúp đỡ huynh đệ, quả thật là bạc tình bạc nghĩa không có lương tâm.

Rõ ràng là có người có tâm dắt mũi, mình chỉ có một cái miệng, căn bản không thể nói lại được nhiều người như vậy, về sau có ngày Vệ Thành rời nha môn về nhà, nửa đường đã bị người chụp bao đánh cho một trận, còn bị mắng chửi, nói chàng đáng đời.

Khương Mật cho rằng mình đã từng mơ nhiều giấc mơ xấu như vậy, đã sớm có thể thản nhiên đối mặt với những chuyện này, nhưng vẫn vô cùng tức giận. Nàng không đợi đến hừng đông, mở mắt ra nhìn sang bên cạnh, thấy Vệ Thành đang ngủ rất say, giơ tay đấm chàng một quyền.

Đấm vào chăn, không dùng sức gì, nhưng lại đánh thức người khác.

Vệ Thành mơ hồ, mang theo giọng mũi khàn khàn hỏi: "Làm sao vậy? Nàng cảm thấy không khỏe à? ”

Khương Mật từ trong chăn vươn tay, nhéo mặt chàng: "Chàng có biết chàng sắp thăng quan hay không? ”

"Ta thăng quan trong giấc mơ của nàng à?"

Vệ Thành còn chưa tỉnh táo, chàng cười nói, kết quả Khương Mật gật đầu: "Đúng vậy, thăng trong giấc mơ của thiếp, chính lục phẩm hầu đọc thăng thành tòng ngũ phẩm thị đọc học sĩ, tướng công có cao hứng không? ”

......

......

Thăng quan trong giấc mơ mà lại còn có thể vui vẻ?

Vệ Thành thoáng cái tỉnh táo lại, rõ ràng nằm trong chăn, nhưng cảm giác sau lưng vô cùng lạnh lẽo.

"Có chuyện gì xảy ra vậy?"

Khương Mật suy nghĩ một chút, nhỏ giọng nói: "Chàng thăng quan, thăng chức nhanh như vậy sao lại không có người tới cửa nịnh bợ? Thiếp thấy có không ít người đến nhà ta tặng lễ vật, đồ quý giá chàng đều từ chối, về sau có một người đưa tới hai nha hoàn, cũng trách thiếp, lúc trước thiếp từng nói nếu người ta tặng người cho chàng, lấy cớ nói không có chỗ ở thì có thể từ chối. Thiếp chỉ nghĩ được một, mà không biết hai. Nhà chúng ta đúng là không có phòng trống, từ chối thì từ chối, nhưng muốn nhét người vào mà không nhét được, người ta đổi phương pháp đối phó với chàng, nói trước đây chúng ta được thưởng lớn, chàng là kiểu có tiền mà giả nghèo giải khổ, tạo thế cho bản thán, câu danh tiếng, đã làm quan mà còn bắt lão nương động thủ làm việc, nói chàng bất hiếu... Trong mộng nương còn muốn kéo những người bịa đặt sinh sự lên gặp quan, cáo bọn họ bội xấu thanh danh của chàng, chưa kịp làm chàng đã bị người ta chụp bao đánh một trận ”

Khương Mật nói xong nằm sấp trên người Vệ Thành, sầu não nói: "Lần này rất khó giải quyết, bọn họ tạo tin đồn thì dễ, chúng ta có lý những lại khó giải thích, làm sao bây giờ? ”

"Có một biện pháp."

Nhiều năm làm phu thê, giữa hai người có chút ăn ý, Khương Mật hơi chần chờ hỏi: "Chàng muốn tương kế tựu kế? ”

"Đúng vậy, hắn đưa người đến thì chúng ta nhận lấy, thu thập phòng trống bên kia một chút cũng có thể để được một cái giường."

Khương Mật nhíu mày một chút, Vệ Thành đã quen với bóng tối, chàng đưa tay đến giữa lông mày nàng, vuốt ve, nói: "Nếu nhét người tới đây thì nhất định đã biết ta đang làm việc cho hoàng thượng, không tặng mỹ nhân là bởi vì ta luôn nói mình và phu nhân tình thâm như biển không muốn nạp thiếp. Hắn tặng hai nha hoàn, thứ nhất có thể chiếu cố lẫn nhau, thứ hai có thể thử lung lạc nương ly gián quan hệ mẹ chồng nàng dâu các nàng, khiến gia trạch không yên làm ta phân tâm, thứ ba là còn có thể mò vào thư phòng của ta để tìm hiểu tin tức, cho dù không tìm ra được gì thì muốn làm hỏng chuyện khác cũng dễ dàng. Từ trong mộng cũng nhìn ra, người ta tặng người, chúng ta không nhận là hạ sách, hắn một kế không thành còn có thể có những kế xấu xa khác. Nhận lấy, thứ nhất đúng là có thể sai khiến nàng, thứ hai chỉ cần bắt được quả tang nàng đang làm chuyện xấu lấy được chứng cứ, chúng ta có thể trói người trực tiếp ném về nhà vị đại gia kia, đến lúc đó mặt mũi của hắn bị quét sạch, về sau nếu lại có người đưa nha hoàn tới đây chúng ta có thể dùng lý do này để cự tuyệt, người ngoài nói linh tinh cũng có thể mượn cớ này để đánh trả. ”

" Nàng nghĩ lại mà xem, nha hoàn xấu xa muốn hại nhà chúng ta, nương bị dọa thà rằng mình chịu mệt cũng không cần người hầu hạ, nói cái này còn nghe được."

Khương Mật vừa nghe vừa cân nhắc, cảm thấy nói như vậy cũng có đạo lý: "Vậy thì nhận? ”

"Nhận một người là tốt nhất, việc trong nhà chúng ta không ít, nàng phải làm việc nên sẽ không có nhiều cơ hội làm chuyện xấu, người này nếu cẩn thận một chút sẽ không hành động quá nhanh, chúng ta còn có thể sai khiến miễn phí nha hoàn thô sử hai tháng."

Vệ Thành thấy nếu đã biết được kế hoạch của người khác, để cho bản thấn có thể thuận tiện chuẩn bị đối phó, càng dễ dàng khống chế thế cục, không thỏa mãn hắn, buộc hắn phải nghĩ ra những chiêu khác, ngược lại khó lòng mà phòng bị.

Khương Mật cũng nghĩ tới đây, không biết ngược lại càng nguy hiểm hơn, mình đã biết nàng là người xấu, nàng có mục đích thì phòng bị là tốt rồi, dù gì thì cũng là người đưa tới cửa làm nha hoàn, trước tiên cứ sai sử, đủ rồi thì chờ nàng lộ ra chân tướng, trói lại ném về cho lão đông gia nàng.