Chương 224: Vượng phu mệnh - Nam Đảo Anh Đào

Sau khi hai người thương lượng xong, Vệ Thành vùi mặt vào cổ Khương Mật, bất đắc dĩ nói: “ Làm việc ở Mai Phương Trai không chỉ có một mình ta, thế mà ta lại là người đầu tiên xảy ra chuyện, hộ nghèo xuất thân thấp, không có một chút bối cảnh nào, muốn lăn lộn trong quan trường thật khó khăn. Trước kia vận khí của ta kém, cẩn thận hơn so với người khác, nhưng có một số việc dù đã cẩn thận khắp nơi cũng không phòng được. Hắn muốn hại ngươi, không cần ngươi cho cơ hội, hắn sẽ tìm cách tạo ra cơ hội... Lúc trước ta cảm thấy mình cũng coi như có tiền đồ, sẽ cho nàng và cha mẹ có một cuộc sống tốt. Bây giờ nghĩ lại, một nữ nhân tốt như Mật Nương, gặp điều kiện kém cũng có thể sống thuận lợi, ta cũng không cho nàng hưởng được bao nhiêu phúc, còn khiến nàng lo lắng sợ hãi. ”

Khương Mật đưa tay véo vành tai Chống: "Chàng hối hận khi thành thân với thiếp hay sao? ”

"Ta không có."

"Vậy chàng có ý gì?"

"Ta tự kiểm điểm một chút."

Khương Mật quay đầu, nhìn chàng giống như nhìn kẻ ngốc, người ta muốn hãm hãi chàng, chàng tự kiểm điểm có ích lợi gì? Trách bản lĩnh của mình quá lớn kiếm tiền quá nhiều nen bị người ta theo dõi hay sao?

"Đừng suy nghĩ lung tung, ngủ đi, ngày mai thiếp sẽ nói chuyện này với nương, chúng ta chuẩn bị trước."

"Nhận nha hoàn còn phải chuẩn bị gì?"

Khương Mật cười khẽ một tiếng, trong bóng tối dán vào bên tai chàng nói: "Thiếp không cần, nương nghe xong chắc sẽ chuẩn bị thật tốt. Biết rõ nàng đến là để hại mình, chẳng lẽ lại không nghĩ cách hả giận? Chàng có hiểu lầm gì với nương không đấy? ”

Công việc giặt tã lót vốn thuộc về Thúy cô chắc sắp đổi chủ, còn có mấy cái bô dùng ban đêm trong phòng chờ nàng, người ta đưa nha hoàn đến có lẽ là để đấm vai bóp chân cho lão thái thái, ngoài ra còn bưng thức ăn đưa trà. Khương Mật cảm thấy nàng thật sự sắp không xong rồi, chỉ cần vài ngày bảo đảm muốn quay về, cuộc sống ở bên này cùng với cuộc sống mà nàng nghĩ nhất định rất khác nhau.

Nơi Khương Mật thường xuyên ở cùng Ngô thị nhất chính là trong phòng bếp. Lúc này, Vệ lão đầu đang đùa giỡn với Tuyên Bảo ở trong phòng, Nghiên Mực cũng ở cùng ông. Khương Mật canh đúng thời gian vào bếp, Ngô thị quả thật đang ở đây, làm thức ăn cho Tuyên Bảo.

Nghe được tiếng bước chân, Ngô thị quay đầu nhìn: "Sao lại không ở trong phòng? Vào đây làm gì vậy? ”

"Tối hôm qua con nằm mơ, nên đến nói với nương."

Ngô bà tử dừng động tác một chút, sau đó dùng một loại ánh mắt không thể diễn tả nhìn Khương Mật. Khương Mật giơ tay lên lau mặt: "Trên mặt con có dính gì à? Hay là xiêm y không chỉnh tề? ”

"Không dính thứ gì, xiêm y cũng rất chỉnh tề."

"Vậy nương nhìn cái gì vậy?"

"Ta nhớ lại những chuyện đã xảy ra trước đây, lúc con vừa mới gả tới đây không bao lâu đã gặp ác mộng, từ lúc rời giường đã đứng ngồi không yên, lại không biết có nên nói hay không, nghẹn mãi mới dám nói với ta. Sau đó là chuyện sụp núi, con cũng sợ hãi không nhẹ. ”

Bà mới nói được một nửa Khương Mật đã hiểu, nàng cười cười: "Lúc ấy ít khi gặp chuyện, cũng chưa từng thấy qua chuyện lớn gì, cho nên nằm mơ mới cảm thấy như trời sắp sập. Bây giờ con đã thành thân sáu năm, chuyện lớn nhỏ cũng gặp không ít, lại làm nương, sao có thể hoảng sợ giống như trước đây? ”

Ngô bà tử lau tay trên tạp dề: "Cũng đúng, con nói xem lần này là chuyện gì? ”

Khương Mật đi tới trước mặt mẹ chồng, nhỏ giọng kể lại sự tình bên tai bà, biểu tình của Ngô bà tử vốn không thoải mái, càng nghe sắc mặt càng khó coi, về sau gần như đen như đáy nồi.

“Bọn họ còn có thể ngang nhiên đưa người đến nhà chúng ta?”

"Thời điểm tướng công trúng cử nhân cũng có đúng không ạ?"

"Có, Tam Lang nói cái gì cũng không được nhận, ta nhịn đau từ chối toàn bộ."

Khương Mật thở dài: "Thực ra thì con cũng cảm thấy cứ từ chối là được, chuyện nằm mơ hôm qua khiến con nghĩ đến sự tình không đơn giản như vậy. Lần đó trúng cử nhân, người khác có đưa tới cái gì cũng đều là vì nịnh bợ, lần này là cố ý muốn hại người, đưa không được nha hoàn hắn sẽ còn nghĩ ra cách khác, đến lúc đó càng khó giải quyết. ”

"Con là nói chúng ta biết rõ đó là thứ xấu, còn phải nhận lấy?"

"Không riêng gì con, tướng công cũng cảm thấy nhận tốt hơn là không nhận, dù sao người ta đến làm nha hoàn chứ không phải đến làm tiểu thư, cũng muốn xem xem rốt cuộc nàng nhận mệnh lệnh gì. Chúng ta theo dõi chặt chẽ một chút, chờ nàng nhịn không được muốn động thủ thì trói nàng ném về cửa nhà chủ cũ, chuyện xảy ra, có lẽ sau này cũng sẽ không có người làm chuyện như vậy nữa.”

Nói như vậy cũng có lý, Ngô bà tử mất hứng trong nhà có người ngoài, sau khi cân nhắc vẫn đồng ý: "Con nhớ kỹ, đến lúc đó nói với Nghiên Mực một chút, đây là người xấu, đừng để người ta dắt mũi đi. ”

"Chờ người tới rồi con nhắc nhở hắn, thực ra thì chúng ta không cần lo lắng cho Nghiên Mực, nếu thật sự nói cho hắn biết người kia có tâm tư muốn hại hắn khéo người nọ sẽ bị tức giận đến mang bệnh mất." Nghiên Mực bình thường nếu nhìn ai không vừa mắt thì sẽ nói chuyện kiểu chặn họng người ta, cho hắn đây là người xấu, đến hại cha hắn đấu với nương hắn... Thật khó mà nói chuyện sẽ phát triển thành như thế nào.

Khương Mật cân nhắc xem nên nói thế nào với hắn, không thể vì một nô tài mà làm khó chính mình, muốn làm gì thì phải nghĩ cho kỹ trước.

Thấy mẹ chồng lâm vào trầm tư, Khương Mật tiếp nhận công việc trong bếp, động tác của nàng nhanh nhẹn nấu xong rồi cho Tuyên Bảo ăn trước, vừa mới đút xong, thì thức ăn trưa cũng đã lên bàn. Lúc ăn cơm Khương Mật nhìn ra mẹ chồng đã điều chỉnh xong, giống như không có chuyện gì. Mấy ngày sau đều bình thường, nếu có cái gì không bình thường, đó là Ngô bà tử cứ rảnh rỗi sẽ thất thần, không biết mình đang suy nghĩ cái gì, chỉ là thường xuyên tức giận sát khí đằng đằng.